Vương Gia Xin Tự Trọng

Chương 27: Kiếp nạn thứ tám hai



Nàng sợ hãi im lặng không nói gì rồi len lén nhìn hắn. Sau đó nàng lấy hết can đảm nói với hắn bằng vẻ mặt ăn năn:

“Tiểu nhân sai rồi mong vương gia trách phạt, tại vì tiểu nhân trót dại nên mới làm như thế. Tiểu nhân xin thế sẽ không có lần sau. Xin vương gia tha tội huhu.”

“Câu nói cửa miệng của ngươi là xin vương gia tha tội à? Lần nào gây ra lỗi gì cũng là xin vương gia tha tội. Ủa rồi ngươi coi bổn vương là cái thứ gì? Ngươi có tin ta dùng hình phạt với ngươi nữa không?”

Hắn đập mạnh tay xuống bàn rồi quát nàng làm nàng xém chút nữa bay tim ra ngoài. Nàng không phục liền cong cớn cãi lời:

“Vương gia nói sai rồi, có một lần tiểu nhân nói xin vương gia trách phạt thi. Người đã nhanh quên thế sao?”

“Ngươi… ngươi còn dám cãi đôi co với bổn vương, xem ra ngươi chán sống rồi hả? Từ ngày mai ngươi không cần phải đến chỗ ta nữa, ngươi cả đời này hãy an phận đi dọn phân ngựa đi.”

Hắn tức giận phất tay đuổi nàng ra ngoài, nàng luống cuống đứng dậy cầu xin hắn. Nhưng thật trớ trêu thay lúc nàng vừa đứng dậy, thì lại bị dẫm vào ống quần khiến cho cả cơ thể của nàng ngã nhào vào lòng hắn. Hắn bị nàng xô vào bất ngờ nên không đủ lực giữ nàng lại, cả hai cùng ngã sõng soài xuống nền nhà. Nàng thấy mình đang nằm trên người của hắn thì càng hoảng sợ. Nàng dồn hết lực đứng phắt dậy nhưng không may chân phải lại dẫm vào bộ hạ của hắn. Hắn co rúm người lại khiến nàng lại ngã thêm một lần nữa. Môi nàng chạm vào môi hắn, ở cái tư thế người trên kẻ dưới như này nàng như có một luồng điện xẹt ngang qua cơ thể. Cả nàng và hắn đều cứng đờ, hắn không đẩy nàng ra cũng không nói lời nào, cảm giác như người ở trên mây. Nàng lúc này đã ý thức được hành động của mình vội vàng đứng dậy rối rít nói:

“Xin vương gia thứ tội, tiểu nhân ngàn vạn lần không cố ý!”

Nói xong nàng cắm đầu cắm cổ chạy trối chết mà không dám ngoái lại nhìn. Đơn giản vì nàng sợ, nàng sợ hắn mà nổi cơn cầm thú của mình lên thì chắc chắn ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nàng. Nàng cũng biết hắn rất mực chung thuỷ, ngoài Mộc Nhan ra hắn cũng không thèm để ý một người con gái nào khác. Hắn rất ghét phụ nữ, càng không thích bất cứ ai đụng chạm tới thân thể của mình. Mặc dù nàng đã cải trang thành nam nhân nhưng chắc chắn rằng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng lần này.



Lâm Duệ Phong lúc này vẫn nằm bất động dưới sàn nhà. Đến khi tiếng chạy của nàng xa dần xa dần hắn mới ngồi bật dậy, đưa tay sờ sờ lên môi mình. Cảm giác thật lạ thật khác. Hắn không những không thấy ghê tởm mà lại thấy thích. Hắn cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mãi. Lát sau hắn mới giật mình tỉnh ngộ, hắn tự tát vào mặt mình một cái rồi trấn an bản thân: “Không được Nguyệt Thất là nam nhân mà, ta cũng là nam nhân. Ta không có chút cảm xúc nào với hắn, cái đó chỉ là sự cố. Đúng rồi chỉ là sự cố, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, ta biết ngoài ra sẽ không ai biết. Ta không thích nam nhân, ta chưa từng hôn ai bao giờ. Ta thích Mộc Nhan, ta nhất định phải cưới được nàng.”

Bẵng đi mấy hôm nàng cũng né tránh gặp hắn, một phần vì nàng ngại, nhưng phần lớn là nàng sợ hắn sẽ xé xác nàng. Mỗi khi nhìn thấy hắn từ xa, nàng lại chuồn lẹ, nếu không thì chỉ chào hỏi qua loa rồi đi thẳng. Hắn cũng như vậy gặp nàng cũng vờ như không quan tâm, vì hắn bối rối không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.

Hôm đó hắn cho gọi nàng đến thư phòng, nàng vừa lo sợ vừa thấy bất an. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ ra cách thoát thân lần này, nàng thầm nghĩ mình đúng là quán quân xui xẻo. Lần này chắc lại là kiếp nạn thứ tám hai của nàng đây. Tới cửa thư phòng hắn, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó dùng hết sự can đảm cuối cùng đẩy cửa đi vào. Nàng không dám nhìn vào mặt hắn, chỉ khẽ quỳ xuống hành lễ:

“Dạ vương gia cho gọi tiểu nhân ạ?”

Hắn cũng ngượng ngùng bối rối mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, hắn khẽ nhìn nàng rồi hỏi:

“Nguyệt Thất ta theo phe Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn, ta sẽ đi trước một bước để cướp tân nương.”

Nàng nghe xong những lời hắn nói thì sửng sốt nhìn hắn, miệng thì méo xệch. Nàng còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại hắn một lần nữa:

“Vương gia người đang đùa tiểu nhân đúng không? Vừa ngày hôm trước người bảo người đâu có ngu. Người phải lo giang sơn xã tắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý đi cướp dâu rồi. Người thật không cần chức vụ, tiền tài danh vọng nữa sao. Người muốn tất cả bàn dân trong thiên hạ biết người lại bỉ ổi đến mức đi cướp vợ của anh trai à? Người tuyệt đối phải cắt ngay cái suy nghĩ ấy đi. Cho dù tiểu nhân có chết thì tiểu nhân vẫn sẽ không cho vương gia nhúng tay vào vụ này.”