Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 43: Ác trị hải đường



Nghe thấy Huyết Đại nói như vậy, hắn cũng đành phải đi lên phía trước, nói với cô gái đang trưng ra vẻ mặt ảo não kia: "Nếu như cô nương không ngại hãy để cho Mộ Bạch xem thử một chút."

"A, được, được rồi."

Bất đắc dĩ đưa tay ra, nàng cho là đối phương sẽ đưa tay bắt mạch cho nàng, nhưng lại không ngờ có một sợi chỉ bạc phóng ra quấn vào trên cổ tay nàng, khiến cho nàng giật mình. Đang lúc nàng muốn rút tay lại thì phát hiện bàn tay nam tử trước mặt đang nắm đầu còn lại của sợi chỉ, cảm nhận tần số rung của sợi chỉ bạc. Thấy thế nàng mới hiểu ra là đối phương đang bắt mạch cho nàng, trong lòng rất than thở vì khả năng dùng chỉ bạc để chẩn mạch của hắn. Sau đó quay mặt lại làm bộ đáng thương nhìn hắn, một đôi mắt to khả ái, nháy mắt lại nháy mắt. Ah, thế nào lại không có phản ứng? Nàng không ngừng cố gắng, nhưng đối phương thủy chung vẫn không chịu liếc nhìn nàng một cái, đối với cái nháy mắt của nàng làm như kkhông thấy. Nàng chỉ muốn nhờ đại mỹ nam một chút thôi mà, chẳng lẽ người không thể giúp ta một chút được sao? Chờ khi nào ta qua được cửa này nhất định sẽ báo đáp người thật tốt mà. Nhưng bất luận trong lòng nàng hô hào thế nào, gấp gáp thế nào thì đối phương vẫn không hề nhìn nàng lấy một cái, điều này làm cho mặt nàng càng trở nên u ám.

"Mộ Bạch, như thế nào rồi? Còn cứu được không? Có cần chuẩn bị hậu sự không?" Nàng ta nháy mắt như vậy, Mộ Bạch có thể làm như không thấy nhưng lại không thể lừa gạt được ánh mắt của Huyết Đại, nha đầu này đúng là hết thuốc chữa rồi.

"Bệnh của vị cô nương này sợ là đã đến thời kỳ cuối rồi, không còn thuốc nào có thể chữa khỏi được." Ý của Huyết Đại, lẽ nào hắn lại không biết? Hắn chỉ biết theo lời của nàng mà chẩn bệnh, đối với sự phối hợp của hắn, Huyết Đại tỏ ra cực kỳ hài lòng. Nàng giương lên một nụ cười nhàn nhạt hướng hắn gật đầu một cái coi như là cảm tạ.

"Bách Hợp, đi tìm một chỗ có phong cảnh thật đẹp để Hải Đường có thể sống ở đó, nàng đi theo chúng ta lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cũng không thể uất ức nàng." Cặp mắt nhìn thẳng cô gái đã sớm hóa đá tại chỗ kia. Nhưng khi nàng vừa nói xong những lời này, thì cô gái vốn đang hóa đá tại chỗ liền nhảy lên một cái, kích động chạy đến bên cạnh Huyết Đại, một đống nước mắt nước mũi chảy xuống, kêu gào: "Huyết Đại tỷ tỷ, muội sai rồi, muội nhận sai rồi mà, có được không? Tỷ hãy tha cho muội đi, muội không muốn bị chôn sống a, ô ô. . . ."

"Muội thật biết sai rồi sao?" Nha đầu này thật là dạy mãi không sửa, mỗi lần đều là như vậy, ngoài miệng thì nhận lỗi nhưng sau đó liền bị nàng quăng đến chín tầng mây.

"Dạ dạ, lần này Hải Đường là thật sự biết sai rồi." Cô gái gật đầu như bằm tỏi nói, chỉ sợ một giây kế tiếp liền bị người ta chôn xuống đất.

"Nếu biết sai rồi, vậy kế tiếp muội phải làm gì?"

"Cái gì? Làm, làm cái gì đây?" Nàng chỉ biết phải tỏ ra mình đã biết sai và nóng lòng muốn nhận lỗi như vậy mới có thể miễn chịu phạt, nhưng nàng lại chẳng biết vì sao lại muốn nhận lỗi, hay vì nguyên nhân gì mà phải nhận lỗi, tất cả những điều ấy thì nàng lại hoàn toàn không nhớ rõ nên mới có thể hỏi câu ngu ngốc như vậy. (PE: pó tay chị này r, mới có mấy phút liền quên sạch là sao, cứ như vậy hỏi sao không bị phạt =.=|||)

"Muội, nói, cái gì?" Huyết Đại cười như không cười nhìn nàng ta, phun từng chữ từng chữ .

"Hải, Hải Đường biết làm gì rồi ạ." Bộ dạng tiểu thư cười so với lúc tức giận còn kinh khủng hơn, thật là hù chết nàng. Hải Đường ngoan ngoãn trở lại ngồi vào chỗ ngồi của mình, nhìn cây Thất Huyền Cầm trước mặt, tay của nàng giơ lên nhưng lại không biết nên đặt chỗ nào, chớ đừng nói gì là gẩy đàn. Nàng ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình, thấy nàng ấy cũng đang nhìn chằm chằm nàng thì mới sợ sệt thu hồi ánh mắt. Mặc kệ, quản cái khỉ gió chuyện có thể làm được hay không, cứ gảy thử trước rồi nói sau. Nàng cố gắng nhớ lại bộ dạng đánh đàn của Mân Côi, chầm chậm đặt tay lên dây đàn.

Tiếng đàn vang lên từng tiếng "tang từng" vang vọng, tiếng đàn giống như là ma âm xuyên qua lỗ tai khiến cho những người đang ngồi trong phòng đều khó chịu cau mày. Bách Hợp liền nhanh chóng chặn lỗ tai lại, má ơi, cái này mà gọi là đánh đàn sao, đây quả thực là ma âm đòi mạng mà, người ta đánh đàn là vì muốn kiếm tiền, nàng ta thì "giỏi" hơn, nàng đánh đàn là muốn giết người đấy.