"Nàng đi một mình sao? Nàng hôm nay mới trở về, vì sao lại không nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy đi?" Huyết Đại rời đi gần một tháng, hắn vẫn luôn biết, thật không nghĩ đến hôm nay nàng vừa trở lại liền lại muốn tiếp tục đi hái Tuyết Liên, tính tình của nha đầu này cũng quá nóng nảy rồi.
"Uh, một mình ta đi là được rồi, mấy ngày này ta không có ở đây vì vậy bệnh tình của Mân Côi liền làm phiền huynh, thôi huynh sớm nghỉ ngơi một chút, ta đi về trước đây." Nói xong cũng xoay người đi ra ngoài, nàng chỉ là tới để thông báo cho hắn biết, cũng không phải tới nghe hắn khuyên nhủ, lúc nãy ở chố mấy nàng kia cũng đã nghe đủ rồi, không muốn nói thêm nữa.
Lúc nàng vừa rời khỏi, Mộ Bạch ở đằng sau mới tiến lên đóng cửa lại,sau đó liền tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng hắn nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc trở mình hồi lâu, cuối cùng cũng đứng lên thắp đèn, không mặc y phục đi tới trước bàn, cầm lên quyển sách bị hắn đặt ở một bên sách nhìn lại, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể đi vào.
Ngày thứ hai, Huyết Đại cũng giống như ngày thường dậy thật sớm,thu thập sơ qua liền rời khỏi Lưu Vân Các, bốn người kia cũng không có tới đưa tiễn nàng khiến nàng ngược lại cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng các muội ấy cũng không làm cho nàng thất vọng .
Khi bóng dáng Huyết Đại biến mất ở nơi khúc quanh thì từ chỗ tối liền xuất hiện bốn bóng dáng đưa mắt nhìn Huyết Đại rời đi, nhìn bóng lưng cô tịch của nàng biến mất ở trong tầm mắt.
"Mẫu Đan tỷ tỷ, chúng ta len lén đi theo tiểu thư được không? Chỉ cần không để cho ngài ấy phát hiện là tốt rồi!" lên tiếng là Hải Đường với một bộ quần áo màu xanh, nàng chỉ cần nghĩ đến khi trở về Say Nhan cư liền tiếp tục bị trông chừng không thể đi ra ngoài liền hết sức buồn bực, nàng mới không cần ngồi tù, nàng thật rất muốn đi theo tiểu thư xông xáo ngoài giang hồ, ở trên giang hồ lưu đại danh Hải Đường của nàng
"Muội cho rằng bằng chút công phu của muội là có thể lừa gạt được mắt của tiểu thư sao? Muội có gan nói thì hãy đi đi, chúng ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa." Bách Hợp không nhịn được đả kích nàng ấy, vỏ công của bốn người bọn họ đều do tiểu thư đích thân truyền dạy cho,nếu muốn đùa nghịch dưới mí mắt của người dơn giản là bât khả thi, cũng thua thiệt cho nha đầu này nghĩ ra cái chủ ý đó, mặc dù nàng cũng rất muốn đi theo bảo vệ tiểu thư, nhưng nàng có đầu óc, tối thiểu sẽ không nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp giống như thế này.
"Nhị tỷ, sao tỷ lại có thể đả kích muội như vậy, thật là đáng ghét!" Nói xong cũng thở phì phò chạy vào, sau đó Mẫu Đan cùng Bách Hợp cũng lưu luyến không rời đi vào, chỉ lưu lại một mình Mân Côi đứng tại chỗ nhìn vế phương hướng Huyết Đại rời khỏi hồi lâu, cuối cùng mới không thể không trở về, tiểu thư vừa đi, trọng trách trên người các nàng cũng nặng thêm rất nhiều, còn có rất nhiều chuyện chờ nàng đi xử lý, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, cầu mong tiểu thư có thể bình an trở về, nàng cũng không lo lắng về chuyện Tuyết Liên,an nguy của tiểu thư là quan trọng nhất.
Huyết Đại đi ở trên đường cái, chuẩn bị đi ngân hàng tư nhân lấy chút ngân phiếu rồi lên đường nhưng ngờ lại thấy một tiểu quỷ đang vội vội vàng vàng xông tới thiếu chút nữa liền đụng vào nàng, khiến cho nàng không thể không tránh sang bên cạnh, cuối cùng cũng lướt qua tên tiểu quỷ đó.
"Thật xin lỗi a tỷ tỷ, phía sau có người đuổi theo ta, hôm nào lại hướng ngươi bồi tội á!" Một cô gái nhìn qua so với nàng nhỏ hơn hai tuổi, hướng nàng nói xin lỗi, vẻ mặt khẩn trương nhìn nhóm người đang đuổi theo ở phía sau, không kịp nói thêm cái gì liền liều mạng chạy về phía trước.
Sau khi cô gái kia đi, Huyết Đại mới kiểm tra lại vật dụng trên người mình, sau khi phát hiện không mất thứ gì mới theo kế hoạch ban đầu đi ngân hàng tư nhân lấy ngân phiếu, sau khi lấy hết ngân phiếu liền vội vàng nhanh chóng lên đường, chỉ còn lại gần hai tháng, nàng phải tăng nhanh cước trình mới được, nơi có người nàng liền đi bộ, nơi rừng núi hoang vắng không người nàng sẽ dùng khinh công, tốc độ so với đi bộ cũng nhanh hơn không ít.