Ngay sau đó, bóng dáng mạnh mẽ của Kỳ Lân liền xuất hiện trước mắt.
Cẩm y nam tử ôm nữ tử trong lòng phi thân lên, vững vàng ngồi trên lưng Kỳ Lân, sau đó Phục Ma cầm cũng nối gót nhảy lên lưng Kỳ Lân, một giây sau bóng dáng Kỳ Lân đã biến mất tại chỗ, mang theo Tuyết Đại và cẩm y nam tử đi mất.
Mà Dạ Khuynh Thành vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn phương hướng bọn họ vừa rời đi, thật lâu sau mới quay người, rơi xuống mặt đất, mà đám người kia lúc này cũng khôi phục trạng thái bình thường, chỉ là trí nhớ của bọn họ lại dừng tại một màn Tuyết Đại bị thần khí vây nhốt, đối với những chuyện sau đó bọn họ hoàn toàn không có ấn tượng.
"Chủ tử, chủ mẫu đâu rồi?"
Vừa được tự do Ly Nặc lập tức chạy về phía này, nhưng ngoài ý muốn lại không nhìn thấy bóng dáng Tuyết Đại.
Lúc bị người khác dùng phép đình chỉ thời gian nó cũng biết, nhưng là tu vi không bằng nên dù có biết mình bị người dùng phép định trụ cũng không thể tự giải, mọi chuyện phát sinh sau đó nó cũng không biết được.
"Bị hắn mang đi rồi."
Vẻ mặt Dạ Khuynh Thành cô đơn, không yên lòng nói xong liền rời đi.
"Hắn là ai vậy?"
Ly Nặc đi đằng sau khó hiểu hỏi, nhưng Dạ Khuynh Thành đi phía trước không hề để ý đến nó, cứ tự nhiên rời đi.
Ly Nặc cũng nhanh chân đuổi theo, gắt gao theo sau lưng hắn, không lâu sau, Vân Vụ sơn và đám người kia đều bị bọn hắn vứt ở phía sau.
Kỳ quái, rõ ràng chủ tử rất quan tâm đến chủ mẫu, luôn muốn tự mình bảo hộ nàng, nhưng hôm nay lại để mặc cho người khác đưa chủ mẫu đi mà không đuổi theo, đây không phải là tác phong của chủ tử nha.
Chẳng lẽ người nọ quá mức lợi hại, chủ tử không phải là đối thủ của hắn? Nếu mà đúng như vậy, trên đời này, ngoại trừ người kia, căn bản không ai có thể là đối thủ của chủ tử.
Bỗng nhiên, nó lại nghĩ đến một điểm đáng ngờ, Phục Ma cầm vốn là vũ khí của nữ nhân kia ngàn năm trước, vì sao lại bỗng xuất hiện ở Nhân Giới hả?
Thần khí khi rời khỏi chủ nhân thường có hai loại tình huống, một là do chủ nhân giải trừ khế ước cùng nó, từ nay về sau thần khí sẽ không bị quản chế bởi chủ nhân cũ và có thể tự do nhận chủ nhân mới.
Hai là dưới tình huống bất đắc dĩ bị tách ra, mà nguyên nhân chủ yếu là do chủ nhân của thần khí bất hạnh bị giết chết hoặc thân xác hay linh hồn không còn ở lục giới.
Vài ngàn năm trước, nàng coi cầm như mạng, làm sao có thể tự giải trừ khế ước với Phục Ma cầm? Vậy cũng chỉ còn lại khả năng thứ hai, nhưng cũng không đúng, vị ca ca kia của nàng căn bản sẽ không ra tay làm tổn thương vị muội muội yêu quý này, càng không cho kẻ khác động vào nàng, vậy rốt cuộc là ba ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Khi Phục Ma cầm hiện thế, chủ tử đã để cho nàng đi thử cầm, nói như vậy là chủ tử đã biết nàng chính là nữ nhân ba ngàn năm trước kia, vậy mà lại không thèm nói cho nó biết, thật là, nào lại có loại chủ tử không thành thật với sủng vật như vậy hay không?
Lúc này nó đã suy nghĩ thông, những chuyện phát sinh trước đó đều đã sáng tỏ, khó trách nó lại cảm thấy nàng quen thuộc như vậy, đồng dạng, cũng cảm thấy sợ hãi khi đối diện với người kia, mà người kia theo như lời nó dĩ nhiên là Mặc Thanh Vân.
Cả đoạn đường đi này nó đều chìm đắm trong suy nghĩ, ngay cả khi người phía trước dừng lại cũng không phát hiện, không cẩn thận liền đụng phải, mà nó cũng không phải là đụng vào bức tường thịt như tưởng tượng, mà là một cái cây cổ thụ vừa to vừa cứng.
"Ai nha, đau quá..."
Vuốt vuốt cái trán bị cụng đau, hắn ra sức đạp mấy cái vào cái cây chết tiệt không cẩn thận đụng vào nó( xin nhìn kĩ lại là ai đụng ai =.=), nhưng ngặt nỗi cái cây thì vẫn đứng sừng sững không sao cả, ngược lại Ly Nặc vì quá dùng sức mà ôm chân nhảy lò cò. Lần này nó muốn xoa trán cũng không được, buông trán mà đi xoa bóp chân cũng không xong, thật sự là làm khó động vật đơn bào như nó rồi.(Saki: muahahaha đv đơn bào :v LN: cấm cười!)
Mà Dạ Khuynh Thành nguyên bản đang đi phía trước giờ phút này đã dừng lại, đang nhàn nhã tựa vào một cái cây, đối với Ly Nặc đang nhảy lò cò bên kia làm như không thấy, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Qua một lúc lâu sau, địa phương nơi hắn đang nhìn chằm chằm bỗng xuất hiện dị thường, trong bụi cỏ phát ra những âm thanh loạt soạt, không bao lâu, một con mèo đen chui từ trong bụi cỏ ra, vươn người nhảy bổ về phía Dạ Khuynh Thành.
Ly Nặc gắt gao nhìn một màn này, thấy Hắc Miêu bổ về phía chủ tử thì cho rằng nó muốn thương tổn chủ tử liền ra tay công kích, nhưng lại bị Dạ Khuynh Thành ngăn trở.
"Chủ nhân, Vô Tình để ta tới báo với chủ nhân một chuyện, Thượng Quan Vận và Hiên Viên Triết đang âm mưu hãm hại hoàng thượng để đoạt vị, mấy ngày tới sẽ có hành động."
Hắc Miêu đứng bên cạnh Dạ Khuynh Thành, nâng đầu, dùng cặp mắt màu lục không khác lắm so với hồ ly nhìn chằm chằm nam tử đang dựa người vào thân cây.
Phân tranh hoàng vị làm sao so sánh được với tình cảm chân thành trong lòng hắn?
Hơn nữa, lúc trước đương kim hoàng thượng Hiên Viên Liệt đối đãi với mẫu phi của hắn như thế nào, hắn đều điều tra rõ, không tự mình động thủ đưa ông ta xuống phụng bồi mẫu phi đã là cực hạn rồi, hiện tại có người muốn lấy mạng ông ta, hắn tự nhiên sẽ không ngăn cản, có trốn thoát được kiếp nạn này hay không thì phải xem tạo hóa của ông ta rồi.
"Đã biết chủ nhân, ta nhất định sẽ chuyển lời cho Vô Tình."
Hắc Miêu gật gật cái đầu nho nhỏ của nó, thái độ rất cung kính trả lời.
"Ngươi về trước đi, ta vẫn còn việc phải xử lý."
Lời còn chưa dứt, thân hình đã biến mất tạo chỗ, Ly Nặc nhất thời trọn mắt, chủ tử chuồn cũng quá nhanh đi.
"Ngươi cũng theo Hắc Miêu trở về đi." Đang lúc Ly Nặc muốn đuổi theo thì âm thanh của Dạ Khuynh Thành truyền đến từ một chỗ xa xa.
"Chủ tử, ta không muốn về, ta cũng muốn đi tìm chủ mẫu, ngài chờ ta với." Dứt lời cũng biến mất ngay tại chỗ.
"Hắc Miêu tuân lệnh." Trong khu rừng chỉ còn lại một mình Hắc Miêu, chỉ thấy nó nhìn về phương hướng Dạ Khuynh Thành biến mất, cung kính nói một câu tuân mệnh mới xoay người rời đi.
Lan quốc, nơi ở của Cửu hoàng tử, trong một mật thất, một nữ tử toàn thân áo trắng đang nằm trên một chiếc giường bằng băng, trên đôi mi thanh tú yêu kiều và hàng lông mi dày và dài dính một vài giọt nước bạch sắc thật nhỏ, nhìn qua giống như ngủ thiếp đi. (ặc đoạn này ta chém ==)
Ngồi bên cạnh nàng là một nam tử mặc áo lục, đúng là Mặc Thanh Vân lúc trước vẫn giả trang ngu ngốc, vẫn hay theo sau nàng luôn miệng gọi nàng tiên nữ tỷ tỷ không ngừng. Nhưng bất đồng là giờ phút này trong mắt Mặc Thanh Vân đã không còn sự ngây dại nữa, thay vào đó là thần thái thâm thúy khó hiểu.
Giờ phút này Tuyết Đại đang ở một nơi rất xa lạ.
Trong trí nhớ, nàng chưa từng tới nơi này, nhìn băng tuyết mênh mông bát ngát trước mắt, giống hệt đỉnh Tuyết Sơn lúc trước, nhưng khác ở chỗ, nàng cảm thấy nơi này rất quen thuộc.
Kỳ quái, rõ ràng là cảm thấy quen thuộc nhưng nàng lại không hề có một chút ấn tượng rằng mình đã từng đến nơi này. Phóng mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ một mảng tuyết trắng xóa thì không còn gì khác, so với Tuyết Sơn thì lượng băng tuyết ở nơi này còn dày đặc hơn nhiều, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn rất nhiều, giống như quanh năm bốn mùa đều chỉ có tuyết.
Tuyết Đại mặc một thân quần áo mỏng đứng trên mặt tuyết, từ từ đi về phía trước, những nơi nàng đi qua đều không để lại dấu chân, lần này nàng cũng không sử dụng khinh công nhưng lại không hề để lại dấu chân trên mặt tuyết, giống nhưu nàng không có bản thể mà là một linh hồn đang lướt trên mặt tuyết.
Bỗng nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mắt Tuyết Đại.
Đó là một thiếu niên tuyệt sắc, chỉ thấy thiếu niên như đi đến từ một phương xa, đang nhàm chán nhìn xung quanh, sau đó dừng lại, ngồi xuống, ngơ ngác nhìn về phía trước.
"Ngươi cũng chỉ có một mình thôi sao, không cảm thấy nhàm chán sao?"
Thiếu niên vẫn nhìn về phía trước, nhỏ giọng lầu bầu nói.
Tuyết Đại cảm thấy rất kỳ quái, trước mặt hắn không hề có người, hắn đang nói chuyện với ai vậy? Bị lòng hiếu kỳ thúc giục, nàng nhanh chóng đi về phía thiếu niên kia, cũng không phải là nàng muốn cùng thiếu niên kia chào hỏi, mà là trong nội tâm đang có một âm thanh thần bí kêu gào, để cho nàng đi lên phía trước xem xét một phen, nàng cũng không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không.
Đến gần mới phát hiện, thiếu niên kia không phải đang lầm bầm một mình, mà là với một đóa hoa, mà đóa hoa này nàng cũng rất quen thuộc, chính là thất sắc chi liên mà nàng một lòng muốn có được, kỳ quái, tại sao nơi này lại có một đóa thất sắc chi liên?
Đang lúc nàng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nói ngàn năm mới có một đóa thất sắc chi liên, nhưng nơi này lại có một đóa thì thiếu niên kia lại lên tiếng: "Kể từ khi đến nơi này, ta mỗi ngày vẫn chỉ có một mình, thật sự là rất nhàm chán, cuộc sống kiểu này đến bao giờ mới kết thúc đây?"
Thiếu niên kia vẫn tiếp tục nói chuyện với đóa Tuyết Liên, ngay cả Tuyết Đại đứng bên cạnh hắn cũng không chú ý tới, bộ dáng chuyên chú kia giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình hắn và đóa hoa Tuyết Liên kia.
Từ khi hắn đến cái không gian này vẫn luôn lẻ loi một mình, một cái không gian to như vậy, đừng nói là những người khác, ngay cả một động vật cũng không có, phóng tầm mắt nhìn, chung quanh đều là một mảnh hoang vu đầy tuyết trắng, đến thực vật cũng không sống được.
Rất không dễ dàng mới tìm được một nơi xinh đẹp mĩ lệ như vậy, lại là một nơi cực hàn, cho dù thân thể hắn có tốt mấy cũng chưa thể thích ứng, không nghĩ tới ở nơi này lại có thể gặp được một bông hoa mĩ lệ như vậy, cũng tại lúc nhìn thấy đóa hoa mĩ lệ này mà tâm tình hắn trở nên tốt hơn, một người một hoa cứ như vậy đối thoại, không hề để ý sự tình phát sinh trên người bọn họ rất tự nhiên.
"Đúng rồi, dù sao ngươi cũng chỉ có một mình, vậy chúng ta hãy cùng kết bạn nhé, như vậy sẽ không còn thấy nhàm chán nữa rồi."
Thiếu niên đột nhiên giống như tìm được lục địa mới, kích động nói, mà hắn đợi một lúc lâu cũng không thấy đóa hoa kia trả lời (....hoa mà nói dc sao o_O), sau cùng không nhịn được ngồi xuống nói: "Ngươi không nói lời nào nghĩa là đồng ý rồi nha..."
Sau khi nói xong thì thiếu niên kia đứng lên đi đến bên cạnh bông hoa ngồi chồm hỗm xuống, dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt cánh hoa như an ủi, trong miệng nhẩm niệm thần chú, trong khoảnh khắc, một đạo ngân sắc hiện lên, dưới bàn tay thiếu niên không còn thấy đóa hoa nào nữa, mà là thân hình một đứa bé lõa thể nằm trên mặt tuyết.
Đứa trẻ mở to đôi mắt sáng ngời nhìn thiếu niên, trong miệng thì y y nha nha kêu to, thấy thiếu niên không hiểu mình nói gì, lại ý vị quơ quơ cánh tay nhỏ bé, ý muốn thiếu niên ôm mình.