VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ

Chương 122: Chết Với Chị



Đằng Cảnh: Đa tạ ý tốt của nàng nhưng nàng sờ tay người khác hơn nhiều rồi đấy!

- Tiểu Phấn: (nói nhỏ) Vâng đi tỷ tỷ, vâng đi!

- Lam Ninh: Ờ vâng, vậy ta không sờ nữa! À mà Đằng Cảnh ta có cái này muốn hỏi ngài!

Cả A Tịnh và tiểu Phấn đều bất ngờ nhìn qua Lam Ninh vì bình thường xưng ta với ngài nay lên Đằng Cảnh với ta luôn, kêu thẳng tên của vương gia hôm nay vương phi đã lên một tầm cao mới không sao đâu chị sắp nâng tầm vũ trụ.

- Đằng Cảnh: Có chuyện gì?

- Lam Ninh: Ngài xem mặc dù tiểu Phấn đã thay quần áo nhưng vẫn ngửi được một mùi hương có thể hương này dẫn dụ cho đám người đó đuổi bắt cô gái này, vì thế cô gái này trốn chạy nhưng vị bị bắt gặp và bị thương như thế này!

- Đằng Cảnh: Nàng có biết là mùi gì không?

- Lam Ninh: Cái này phải đi kiểm tra y phục mới biết được, cô gái này đã tốn nhiều sức lực nên hiện tại cô ấy đang mất nước! Tiểu Phấn, muội đi đến nhà thuốc nói Cận Nhị lấy cho ta một lọ viên uống con nhộng cấp nước, sau đó đi lấy một ít dầu dừa đặc đến đây thoa lên môi cô ấy, môi bị nẻ sâu đến thế sợ ngày mai thức dậy cô ấy không ăn không uống được đấy!

- Tiểu Phấn: Vâng ạ!

- Đằng Chính Hằng: Phải đợi cô gái này tỉnh dậy mới biết được chuyện gì xảy ra, tạm thời cứ để cô ấy lại chỗ đệ chỗ đệ so ra cũng là nơi yên ắng, vắn vẻ dùng để tinh dưỡng là tốt nhất!

- Đằng Cảnh: Ừm bây giờ đừng làm kinh động đến hoàng hậu tạm thời  đệ chăm sóc cô gái này, có chuyện gì cần thì báo với Bảo Thạch hoặc tiểu Phấn, người này bây giờ là đầu mối duy nhất sợ những người hoàng hậu phái đi cùng đều đã chết, hoàng tẩu sớm muộn gì cũng biết đến lúc đó chúng ta cùng với hoàng tẩu còn có kế hoạch mà ứng phó kịp thời.

Sau đó cả hai ra về, quãng đường từ phủ Đằng Chính Hằng về đến phủ mình Lam Ninh như suy nghĩ chuyện gì đó lông mày cứ nhướng lên.

- Đằng Cảnh: Có chuyện gì làm nàng suy tư thế?

- Lam Ninh: Dạo này vương gia có cảm thấy cấm quân như bị chia lẻ ra không và cùng lúc như thế thì có kẻ bên ngoài xâm nhập vào và cũng có thể có nói có người cố tình thu hút sự chú ý của vương gia để vương gia phân tán sự tập trung.

- Đằng Cảnh: (trầm tư)

- Lam Ninh: Nếu cô gái đó cần tìm sự giúp đỡ vậy thì nên đến chỗ của ngài, phủ của ngài nằm gần hoàng cung, lại dễ đi nhưng cô ấy lại chọn chỗ của Chính Hằng vừa xa vừa khó đi lại nằm một nơi hẻo lánh. Hoặc là...

- Đằng Cảnh: Hoặc là cô gái ấy muốn né phủ chúng ta để đảm bảo an toàn cho nơi đây!

- Lam Ninh: Vậy là cô ấy biết rất rành nơi đây nên trông lúc sức cùng lực kiệt, tinh thần không còn đủ minh mẩn vẫn cố gắng chạy đến chỗ của Chính Hằng. Oa cô ấy vô cùng oai luôn! (gương mặt vô cùng ngưỡng mộ)

Đúng là không có gì ngăn cách Lam Ninh đến bây giờ mới biết vương phi của chúng ta ngưỡng mộ nữ tử hơn hẳn nam tử luôn đấy. Lam Ninh tưởng tượng lại hình ảnh cô gái đang nằm yên trên giường bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, ánh mắt lấp lánh như thấy cả bầu trời đầy sao trong đôi mắt ấy.

- Đằng Cảnh: Cũng trễ rồi chúng ta về dùng bữa, lúc sáng đi sớm nàng vẫn chưa ăn uống đàng hoàng!

- Lam Ninh: Ưm, đi ăn thôi! (tung tăng)

- A Tịnh: Thưa vương gia thần có điều tra trước đi vương phi chưa từng tham gia vào việc triều chính nhưng lúc này sự suy luận của người vô cùng sắc bén, người chỉ nhìn sơ qua một chút mà đã nắm rõ thông tin.

- Đằng Cảnh: Ta cũng đang thắc mắc nhưng khi cô ấy biết nhiều hơn thì sự an nguy của cô ấy sẽ bị đe dọa!

- A Tịnh: Dù cho thuộc hạ hay A Hoang có tra bất cứ thông tin nào của vương phi đều không ra, có thể vương phi là thần tiên không vương gia! (đầu óc như đang quay cuồng)

- Đằng Cảnh: Sau khi ngươi đi tra thông tin thì về nghỉ sớm một chút, dạo này ta đã bắt ngươi làm quá nhiều rồi! (ngao ngán)

- A Tịnh: Vâng ạ!

- Tiểu Phấn: Ta đã nói với ngươi bao lần rồi vương phi không phải thần tiên nào đâu, ngươi nói ra mới làm vương gia càng cảm thấy không tin tưởng ngươi và đến một lúc nào đó vương gia sẽ đá đít ngươi ra khỏi vương phủ thay thế Bảo Thạch vào vị trí của ngươi! (phất tay rời đi)

- A Tịnh: Cô!!! (tức không nói nên lời)

Nói thiệt chứ tiểu Phấn muốn tống khứ A Tịnh ra khỏi vương phủ từ lâu lắm rồi, từ lúc nhận lệnh của hoàng hậu qua chăm sóc cho vương phi thì tiểu Phấn đã xem A Tịnh như cái gai trong mắt, ngoại trừ nhiệm vụ được giao ra thì tiểu Phấn ít khi tiếp xúc với A Tịnh, những lần vô tình chạm mặt nhau ngoài đường tiểu Phấn hận không thể nào đã đít hắn xuống hồ, vậy mà sáng nay còn xông thẳng vào phòng người khác tội chồng tội.

- Khánh công công: Thị vệ A Tịnh, tôi được lệnh của của vương gia đến đây để dạy quy cũ cho thị vệ!

- A Tịnh: Hả, quy cũ!

- Khánh công công: Vâng ạ vì hành động lúc sáng của thị vệ không đứng đắn!

- A Tịnh: Tiểu Phấn! (cay cú)

Thì ra tiểu Phấn không phải người rộng lượng có vay có trả, mắt nhìn thân thể con gái nhà người ta thì phải phạt nhưng lần này vương gia lại kêu Khánh công công qua dạy lại quy củ đúng là một cách phạt dễ thương.

Sau giờ nghỉ trưa thì vương phi đến phòng thuốc để bào chế thuốc tiếp trong tâm trí của Lam Ninh suy nghĩ bây giờ trong hoàng cung khó bề an toàn, có thể đã có người trà trộn vào.

- Cận Nhị: Theo ý vương phi thì bây giờ nơi đây chúng ta là an toàn hơn hẳn!

- Lam Ninh: Đúng thế vì nơi đây người chúng ta tuyển vào đều là người bên ngoài, lâu lâu quan lại trong triều chỉ đi vào lấy thuốc với lại thuốc chúng ta phải đảm bảo vệ sinh nên ít ai ra vào thường xuyên nên ta nghĩ nơi đây sẽ an toàn hơn hẳn.

- Cận Nhị: Vâng ạ, vậy bây giờ thần sẽ mang thuốc hiếm đến kho lưu trữ cất riêng sau này có việc quan trọng cần dùng đến ạ!

- Lam Ninh: Đúng thế, bây giờ chưa biết tình hình ra sao tạm thời cứ giữ bí mật như thế, ta vô cùng tin tưởng phó quan nên đừng làm ta thất vọng nhé!

- Cận Nhị: Hạ thần không làm vương phi thất vọng đâu! (quyết tâm)

- Lam Ninh: Ừm! (vui vẻ)

Đến chiều cả người Lam Ninh mệt mõi lết thết trở về phủ theo sau là tiểu Trúc cũng không khác mấy tóc tai thì bù xù, gương mặt bơ phờ tràn trề vẻ mệt mõi.

- Tiểu Trúc: Vương phi hôm nay bắt nô tỳ học mấy cái công thức ấy rối bời, bây giờ đầu ốc muội rối bời quá!

- Lam Ninh: Cố lên, ta tin muội làm được!

Lam Ninh ngồi trên bàn ăn uống như chưa từng được ăn, Đằng Cảnh chỉ biết ngồi nhìn vương phi mình ăn vừa thương vừa buồn cười, không biết nói gì chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn cho Lam Ninh.

- Lam Ninh: Sao không ăn đi mà gắp cho ta nhiều thế?

- Đằng Cảnh: Ta thấy nàng ăn nên ta no rồi!

- Lam Ninh: Ý vương gia là ta ăn nhiều hả! (giận dỗi)

- Đằng Cảnh: Không chỉ tại đây là lần đầu tiên nàng lên triều nên căng thẳng nê ta bồi bổ cho nàng, ăn xong đi một lát tiểu Phấn đem chè hoa tuyết vào cho nàng nữa đấy!

- Lam Ninh: Có chè nữa sao, đa tạ vương gia nhé!

- Đằng Cảnh: Lúc ở cung kêu ta là chàng sao giờ đổi thành ngài thế!

- Lam Ninh: (đảo mắt một cái) Đa tạ phu quân nhiều nha!