VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ

Chương 137: Món Quà Bất Ngờ



Cả một ngày trời đi vào nơi rừng sâu, nước độc thì đoàn người của vương gia Đằng Cảnh cũng không thăm dò được thông tin nào ngoại trừ những ký hiệu nhỏ được khắc trên cây, trên đá và vô số những vết chém, vết cắt trên những con vật đáng thương. Càng đi vào sâu thì mùi hôi thối từ xác động vật chết la liệt, để tránh cho ruồi nhặng bâu vào gây ra dịch bệnh nên theo lệnh vương gia mọi người đều chôn cất hết cả.

- A Tịnh: Tất cả những thứ này đều do bọn chúng gây ra sao vương gia!

- Đằng Cảnh: Đúng là vậy, ngươi nhìn thấy đấy những con vật này chỉ sống ven rừng hoặc chỗ gần nguồn nước rất ít con đi vào tận trong đây, chúng bị con người giết rồi đem để trong đây hoặc bắt chúng đến đây rồi mới giết!

- A Tịnh: Một vết cắt rất nhỏ nhưng trúng vào yết hầu chết tươi!

- Đằng Cảnh: Đúng vậy, ra tay nhanh gọn lẹ!

Đang ngồi nhìn ngắm xung quanh bỗng trong đám cỏ gần chỗ Đằng Cảnh có chút động.

- A Tịnh: Vương gia!

- Đằng Cảnh: Chỉ là một con hổ con lạc mẹ!

Đúng như Đằng Cảnh nói trong bụi cỏ là một con hổ nhỏ chừng mười ngày tuổi, ốm trơ xương còn có một vết thương ở chi sau.

- Đằng Cảnh: Mẹ nó đã bị giết bây giờ nó là trẻ mồ côi, không ai chăm sóc! (đồng cảm)

- A Tịnh: Để thuộc hạ xử lý vết thương cho nó!

Đằng Cảnh nhìn chằm chằm vào con hổ nhỏ, cả cơ thể nó như không còn một chút sức nào nhưng vẫn vương mắt trừng vương gia.

- Đằng Cảnh: Ha ha, ngươi giống cô ấy thật! Dù bị thương vẫn xù lông với ta!

- A Tịnh: (ngạc nhiên)

- Đằng Cảnh: Hửm, khăn băn bó do vương phi chuẩn bị luôn sao?

- A Tịnh: Thưa vâng, vương phi rất thích màu lam ạ!

- Đằng Cảnh: Đúng thế! Mang con hổ đó đến đây!

Vương gia nhìn chằm chằm vào con hổ, con hổ cũng chẳng vừa gì cào tay vương gia còn cắn lên tay nhưng sức cùng lực cạn không làm được gì mà còn bị vương gia bẻ mất hai cái răng nhỏ xíu mới nhú lên chưa được bao nhiêu.

- Đằng Cảnh: Ngươi sẽ làm xước tay cô ấy! (liếc nhìn)

- A Tịnh: Là vương gia sẽ tặng con hổ này cho vương phi?

- Đằng Cảnh: Đúng vậy, con vật này sẽ được lòng cô ấy!

- A Tịnh: Nhưng đây là con vật hoang dã!

- Đằng Cảnh: Thì bây giờ ngươi thuần hóa nó, chăm sóc cho nó béo lên! Nếu vương phi không thích thì đem nó đi nấu cao!

Hổ con nghe lời vương gia gần như nó hiểu nên bắt đầu run sợ, bây giờ nó mới tỏ vẻ sợ hãi đáng thương nhưng đã muộn, vương gia đúng chất nuôi lớn để thịt.

Dù ngày hôm qua tập luyện vô cùng nghiêm khắc và mệt nhưng hôm nay tinh thần mọi người vô cùng phấn khởi, mọi người đều đang mong chờ dáng vẻ vừa thanh mãnh vừa thanh cao của vương phi. Ai nấy đều đứng im, mặt hướng thẳng, mắt nhìn theo hướng cổng và trông ngóng.

- Lam Ninh: Mọi người hôm nay trông tràn đầy năng lượng quá, chúng ta tiếp tục bài tập hôm qua nhé!

Mặt trời đã đứng bóng, quá trình tập luyện đã xong cũng đã đến lúc vương phi về chuẩn bị để gặp mỹ nhân của vương gia.

- Tiểu Trúc: Vương phi ơi, người thích đỏ hay đen hay xanh ạ!

- Lam Ninh: Ưm, thế thị trộn giữa đỏ và đen đi!

- Tiểu Trúc: Hí hí, muội hiểu ý tỷ!

So với Đằng Cảnh khi đi ra ngoài mặc mấy màu vô cùng xám xịt, tối mịt không thấy ánh mặt trời thì Lam Ninh khác hoàn toàn luôn thích màu tươi sáng nhưng chẳng lẻ mặc nguyên cây đỏ đâu phải đi rước dâu đâu nên trộn lại nửa nạc nửa mỡ mới "ngon".

- Tiểu Trúc: Đẹp xuất sắc!

- Lam Ninh: Ha ha, đủ để con gái người ta ngã rạp xuống đất không?

- Tiểu Trúc: Rụng như sung rụng luôn, tỷ thấy đúng không tiểu Phấn!

- Tiểu Phấn: (ngơ ngác) Đúng là rất đẹp!

A Tú từ cửa bước vào mang theo một thanh kiếm cho vương phi làm màu thì xuýt chút nữa không nhận ra vương phi mình luôn.

- A Tú: Khi vương gia về để ngài ấy mặc thử trông có soái như vương phi không!

- Tiểu Trúc: Cá cược không, ta nghĩ vương phi mặc nam phục đẹp hơn!

- A Tú: Ta cũng nghĩ vương phi mặc đẹp hơn!

- Tiểu Trúc: Ủa thế cá làm gì, tào lao quá!

- Tiểu Phấn: Hai đứa này, tém lại một xíu để ta qua búi tóc cho vương phi!

- Tiểu Trúc: Tỷ ấy là người xông xáo nhất đấy, chỉ đang cố gắng làm màu thôi! ( thì thầm)

- A Tú: Ừm, ừm ta biết mà từ khi theo hầu vương phi tỷ ấy thay đổi nhiều lắm!

- Tiểu Phấn: E hèm!

- Tiểu Trúc: Muội đi dắt ngựa đây! ( chạy đi)

- A Tú: Ơ không phải đi kiệu sao? ( chạy theo)

Lam Ninh nhìn hai bạn trẻ thừa năng lượng chạy đi vô cùng buồn cười nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị đang cố gắng kiềm nén của tiểu Phấn thì lại càng buồn cười hơn nữa. Lam Ninh thấy thế đá nheo với tiểu Phấn với một cái nhếch môi vô cùng đểu.

- Lam Ninh: Tiểu mỹ nhân trông ta có thuận mắt không?

- Tiểu Phấn: Vương phi cứ chọc nô tỳ hoài à, không làm tóc cho người nữa!

- Lam Ninh: Ấy tiểu mỹ nhân ta xin lỗi, cô cứ tiếp tục công việc của mình đi nhé, làm xong ta sẽ tặng cô một nụ hôn nồng cháy, ngọt hơn cả mật ong.