- Đằng Cảnh: Ai cho cô ta cái gan mà dám nói với vương phi như thế?
- Bảo Thạch: Là vương gia cho ạ!
Bây giờ Đằng Cảnh không biết giấu cái mặt mình đi đâu, thời gian rất lâu lúc trước khi Đằng Cảnh chưa có tiếng nói và quyền thế như bây giờ và ngài ấy luôn là mục tiêu của những kẻ muốn trừ khử, chính Cơ Uyển biết nhiều thông tin nên đã giúp đỡ Đằng Cảnh được một vé và từ đó về sau vương gia để cô ta tự tung tự tại thích làm gì thì làm. Nhưng những năm gần đây bắt đầu cô ta không coi ai ra gì luôn tỏ ra vẻ khinh khi người khác và luôn rêu rao sau này mình sẽ là vương phi.
Tiểu Trúc đang đem những binh khí mình đi mài cho bén lại, nhìn vào ánh mắt mà tiểu Trúc nhìn vào y như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta mà bây giờ chẳng ai khác là Cơ Uyển, may mà Lam Ninh nhanh nhẹn gọi Phỉ Lan đi chứ nếu không sẽ có án mạng xảy ra.
- Tiểu Trúc: Cô ta là hàng phà - kè mà đòi làm chủ tử của ta, nằm mơ còn không được nữa là!
- A Tú: Hàng phà – kè là hàng gì thế chưa nghe bao giờ cả?
- Tiểu Trúc: Là đồ giả đấy!
- A Tú: Ồ, đúng là đây chung cô đầu óc ta được sáng ra đấy!
- Tiểu Trúc: Là vương phi hay nói nên ta quen thôi, nếu muốn đi chung ai để mở mang đầu óc thì ta khuyên ngươi nên đi học Bảo Thạch,huynh ấy tinh thông từ học thuật, y thuật đến cả võ công cũng biết đến cả âm mưu thuật cũng một bụng! (suy nghĩ)
Người đau đầu bây giờ là Đằng Cảnh đây, không biết làm sao để phu nhân mình thả người nhưng với tính cách ngang ngược, nếu nói Lam Ninh đi hướng đông thì cô ấy sẽ đi hướng tây. Khi bắt người về, Lam Ninh bắt đầu cho người đi điều tra thông tin và những việc sai trái của Cơ Uyển lần lượt được mang ra ánh sáng, giờ mà muốn cũng khó chứng cứ rành rành thế rồi. Mà mọi người cũng biết đấy ngoại trừ tiểu Phấn và Phỉ Lan ra còn lại đều là người của vương phủ, còn là thị vệ thân thuộc của vương gia cũng chính vì thế năng lực của họ không phải hạng thường lần này thì đau đầu rồi.
Phỉ Lan ở trong phòng giam đặc biệt với Cơ Uyển cả một đêm dày vò cô ta đủ điều đặc biệt là tinh thần, dù không chạm vào một sợi tóc nào nhưng cũng đủ khiến cô ta khiếp sợ, gương mặt hốc hắc quần mắt sâu thăm thẳm do không được ngủ, vừa chợp mắt một xíu lại bị tiếng roi quất vào tường vào bàn ghế là bừng tỉnh ngay.
- Tiểu Trúc: Chào buổi sáng!
- Phỉ Lan: Chào tỷ tỷ ạ!
- Tiểu Trúc: Muội cũng mệt mõi cả đêm rồi, về phủ nghỉ ngơi đi ta đến để thay ca cho muội!
- Phỉ Lan: Vâng ạ, vậy muội xin phép về ạ!
Không biết ai mới là người mệt nữa nhìn Cơ Uyển bây giờ như trái chuối thúi không biết phải chịu tình cảnh này bao lâu nữa. Phỉ Lan luôn làm theo lời vương phi dặn dò nhưng riêng tiểu Trúc thì không, bao nhiêu chuyện cô ấy chứng kiến nữ cơ này lăng nhục vương phi, đặt điều vu khống nhiêu đó cũng đủ “xanh cỏ” rồi. Nhưng tiểu Trúc không ác đến thế phải để cho phạm nhân ăn uống đầy đủ hết cả rồi mới vào tiết mục chính.
- Cơ Uyển: A A A A A! (tiếng hét vang trời)
Vương phi vẫn thế, vẫn sinh hoạt như mọi ngày chỉ là hôm nay A Tịnh và A Hoang sẽ thay vương phi tập huấn mọi người. Hai thị vệ bước vào nhìn thấy những dáng đứng kì lạ, nhịp nhàng vẻ mặt ai cũng đều tận hưởng cuộc sống này cả hai chỉ biết trố mắt nhìn nhau. Vương phi đến phòng thuốc đưa một số công thức mới cho Cận Nhị, sau đó cả hai bắt đầu vào công việc bào chế.
- Kỵ Danh: Cái tên vương gia đáng chết A Mây ta cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa thế mà hắn lại để một nữ cơ thấp kém lăng mạ, bây giờ cả kinh thành người ta người ta đồn ầm lên cả rồi!
- Bạch Lâm: Chủ soái bớt giận!
- Kỵ Danh: Không giận sao được, ngươi biết lúc sáng ta đi dạo bao nhiêu người nói vương gia không chăm sóc vương phi, ngược đại còn để vương phi ăn cơm thừa canh cặn. Không nói nữa trực tiếp đến mang người đi, ta không để nàng ấy sống như thế!
- Bạch Lâm: Theo thần điều tra và quan sát thì vương gia rất quan tâm và chăm sóc cho vương phi!
- Kỵ Danh: Cưới hỏi lúc nào mà gọi là vương phi, một ngày nào Đằng Cảnh chưa mang kiệu hoa đến thì vẫn gọi là Lam Ninh tiểu thư! Dù nàng ấy không bị ngược đãi nhưng một người cao quý như thế mà bị người người bêu rếu bên ngoài, cảm giác đó còn buồn hơn nữa!
- Bạch Lâm: Vâng ạ! Bây giờ Bảo Thạch đang canh gác không cho chúng ta đến gần tiểu thư dù chỉ nữa bước, bây giờ chúng ta làm sao ạ!