VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ

Chương 145: Một Cảm Giác Trống Rỗng



Đúng là con người không nên nết trong lời nói không bao giờ có sự nghiêm túc, bây giờ Lam Ninh lại càng bực tức hơn nữa.

 

- Lam Ninh: Ưm thế thì vương gia tối nay được ngủ ở đây!

 

- Đằng Cảnh: Thật sao??? (hớn hở)

 

- Lam Ninh: Thật nhưng tối nay ta qua phòng khác ngủ!

 

Sau đó Lam Ninh ngoảnh mặt đi không một lời nào nữa mặc cho Đằng Cảnh đứng hình đưa tay kéo lại trong sự đau khổ. Cho chừa cái tật thả dê, vương gia lủi thủi rót chén trà uống cạn một hơi lại rót thêm một chén nữa.

 

- Đằng Cảnh: Sao trà lại nhạt thế này!

Bây giờ cả bốn đứa trẻ đang ngồi ở dưới bếp trong khi đó chú bếp tất bật pha trà cho mọi người, nhìn khung cảnh này giống một quầy bar mang phong cách cổ trang thay thế rượu bằng trà rất nhiều loại trà tha hồ lựa chọn, thay thế người pha chế bằng một chú đầu bếp biết nấu tất cả mọi thứ trên thế gian và cuối cùng thay thế những cô phục vụ xinh đẹp bằng một Lạc rang đáng yêu, dễ thương. Từ xa có bóng người đang đi đến bao gồm một nam một nữ đó là công chúa Chiêu Linh đang kéo tay A Hoang đi đến tính ra đã từ rất lâu rồi không thấy Chiêu Linh vì một lần ham chơi quá đà Chiêu Linh làm cháy cả một phòng sách nên bị hoàng thái hậu phạt cấm túc tới giờ mới được thả ra, còn A Hoang bị gượng ép đi theo.

 

- Chú bếp: Công chúa muốn dùng gì ạ?

 

- Chiêu Linh: Con đói quá, còn gì cho con ăn cũng được!

 

- Chú bếp: Có ngay, có ngay!

 

Trong thời gian đợi món Lạc rang mang ra hai ly trà trái cây để hai người uống trước phục vụ vô cùng chuyên nghiệp. Tiếp sau đó một vị khách Lạc rang không muốn mời mà lại đến với vẻ ngoài nho nhã, trên tay cầm một chiếc quạt không ai khác đó Bảo Thạch. Vừa bước vào thấy Lạc rang đang loay hoay thì hắn đến gần nói nhỏ vào tai Lạc rang, tay còn hơi nghịch mấy sợi tóc sau gáy.

 

- Bảo Thạch: Cho ta một ấm trà!

 

- Lạc rang: Hở, hú hồn! Trời ơi quốc sư, sao ngài như ma thê đi mà không có tiếng động với lại mai mốt đừng có thổi vào tai tôi nữa! (nổi da gà)

 

- Bảo Thạch: Ừm nhưng ta vẫn cứ thích nhìn dáng ngươi làm việc từ đằng sau, trông rất quyến rũ!

 

- Tiểu Trúc: Huynh cứ chọc Lạc rang suốt đi, cậu ấy tức giận qua đi mách với vương phi thì lập tức cuốn gói đi chỗ khác như vương gia đấy!

 

- Chiêu Linh: Ca ca bị đuổi đi rồi hả?

 

- Tiểu Trúc: Vương gia không bị đuổi mà là vương phi không cho vương gia ngủ chung nữa!

 

- A Tú: Lúc nãy ta nhớ cô đi ra cùng lúc với ta sao biết chuyện thế?

 

- Tiểu Trúc: Ta rình!

 

- Tiểu Phấn: Tốt nhất muội phải giữ kín miệng không là vương gia thẹn quá hóa giận phạt muội, còn trừ bổng lộc nữa đấy!

 

- Tiểu Trúc: Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở!

 

Sau một lúc nữa bữa tối của Chiêu Linh đã xong, chú bếp đã chuẩn bị một tô mì nóng hổi với thịt bò xào thơm lừng nức mũi. Từ xa xuất hiện thêm hai người nữa một nữ cường đi với thái độ hiên ngang còn một người đi sau khúm núm khép nép hơn không ai khác là Phỉ Lan cùng với ngũ vương gia Đằng Khương Phong.

 

- Chiêu Linh: Ta nói nhỏ với tỷ chuyện này! Tất cả ca ca của ta đều rất sợ vợ, ngay cả hoàng huynh cũng rất sợ hoàng hậu tỷ tỷ!

 

Tiểu Phấn im lặng nhưng miệng khẽ nhoẻn miệng cười, điệu cười ấy đủ hiểu từ lúc vương phi xuất hiện cô ấy đã biết ở đây ai là nóc nhà rồi. Huống hồ một kẻ cao cao tại thượng như vương gia mà còn phải nhìn mặt của vương phi.

 

- Đằng Khương Phong: Ưm Phỉ Lan, cô muốn ăn hay uống gì không?

 

- Chiêu Linh: Gì cũng được!

 

Cái câu gì cũng được của Phỉ Lan làm cho ngũ vương gia vô cùng khó xử, gọi đúng thứ Phỉ Lan muốn thì không sao còn gọi trái ý thì thôi xác định luôn, Phỉ Lan không làm gì cả nhưng cũng khiến Khương Phong e sợ vì lúc phụ nữ đáng sợ nhất là khi im lặng.

 

Tính ra hôm nay quán bar chú bếp hôm nay đông khách nhỉ nhưng không khí vô cùng thoải mái, mọi người như trút bỏ gánh nặng miễn là không ở gần vương gia là tất cả mọi thứ đều ổn. Bây giờ Đằng Cảnh vô cùng khó chịu vì đã mấy gần rồi không được đến gần vương phi, ngay cả nói chuyện không quá năm câu. Dù vương phi đã nói không được đến gần nhưng bây giờ không được ôm vương phi thì vương gia sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.