Theo phong tục hằng năm vào cuối mùa gặt trong cung sẽ tổ chức đi viếng chùa, tất cả các vị vương gia cùng hoàng thượng và hoàng thái hậu đều đi, vì năm nay hoàng hậu nương nương mang long thai không thê nào đi được đường núi hiểm trở nên năm nay chỉ có thái hậu cùng các vương gia và công chúa đi, năm nay đặc biệt hơn sẽ có đại vương gia Đằng Cảnh cùng vương phi Lam Ninh đi viếng chùa. Đối với công chúa Chiêu Linh thì nơi này không lạ lẫm mấy vì đây là nơi chôn vùi hai năm thanh xuân của cô ấy.
Để tránh kẻ xấu biết tin nên chuyến đi lần này được tổ chức trong bí mật dự định sẽ đi hai ngày một đêm, cả đi cả về mất hết một ngày nên mọi người chỉ có một ngày để dâng hương lễ phật. Việc triều chính vẫn sẽ có hoàng thượng lên triều ngoài ra còn có một ông thần mới “nhú” nhưng thâm sâu kế độc Bảo Thạch, vương gia rất tin tưởng vị quốc sư này nên trong thời gian mọi người vắng mặt Bảo Thạch vẫn lo được tất cả vừa quán xuyến vương phủ lại thay mặt vương gia “tác oai, tác oái” trên triều còn có sự giúp sức của Cận Nhị học trò cưng của vương phi.
Mọi năm trước vương gia Đằng Cảnh hầu như không tham gia vào những lần viếng chùa có năm vương gia đang chinh chiến trên sa trường, có năm bận lo nạn dân và còn có rất nhiều năm nữa nói chung là vương gia không phù hợp để đi. Nhưng năm nay thì khác, vương phi một hai đòi đi cho bằng được mà cũng đã từ lâu rồi vương phi có được ra ngoài chơi đâu nên lần này cũng là một dịp phù hợp, tình hình gần đây không mấy ổn định nên nếu vương phi đi vương gia cũng không thể ở nhà.
- Tiểu Trúc: Vương gia, có phải người quá lo xa không tiểu Phấn đã chuẩn bị đồ cho vương phi sao vương gia còn soạn thêm nữa!
- Đằng Cảnh: Ta thấy nhiêu đó vẫn không đủ, Lam Ninh ưa sạch sẽ lỡ đi đường xa nàng ấy dính bụi bẩn hay đổ mồ hôi còn có cái để thay, ngoài ra đi viếng tận mấy cảnh chùa nên phải chuẩn bị nhiều, còn đồ để ngủ với áo choàng để khoác ngoài tốt nhất là nên mỗi một bộ một cái áo choàng!
- A Tịnh: Xe để chở đồ của vương phi đã chuẩn bị xong rồi thưa vương gia!
- Đằng Cảnh: Được, ngươi xuống nhà bếp nói chú bếp chuẩn bị cho vương phi nhiều món ăn nhẹ, vương phi hay đói phải chuẩn bị nhiều đấy!
- A Tịnh: Tuân lệnh!
Tiểu Trúc hơi thắc mắc vương gia sẽ chuẩn bị cho vương phi một chiếc xe như thế nào thì e rằng tiểu Trúc đã sai lầm, vương gia đã chuẩn bị tận hai chiếc một chiếc chở vương phi và vương gia và một chiếc chuyên dùng để chở quần áo và đồ ăn của vương phi. Những lần trước hoàng thượng với hoàng hậu đi chỉ đi có một chiếc đồ đạc cũng chẳng có bao nhiêu. Đi vào trong chiếc xe chở người thì y như rằng một căn phòng thượng hạng thu nhỏ có đệm ngồi, ghế cũng lót đệm để kê chân, xung quanh được bọc lại cẩn thận sẽ xe rung lắc làm vương phi ngã trúng mấy góc cạnh, rèm cửa sổ hai bên được phủ qua ba lớp một lắm tránh người ngoài nhìn vào, lớp giữa là vải lụa mộng cho không khí không bị nóng và lớp cuối cùng là được may đo cẩn thận được gắn những chiếc phong linh nhỏ để giúp vương phi thư giãn hoạc để vương phi nghịch khi người thấy chán. Bên ngoài nhìn rất bình thường y như xe trung chuyển bình thường nhưng có xe nào mà bậc gỗ bước lên được bọc cẩn thận trạm trổ những bông hoa tinh tế như này không, ngựa kéo xe cũng là chiến mã cùng vương gia đi ngàn dặm, nhìn chung “chắc bình thường”.
Trong nhà bếp thì càng tất bật hơn nữa, mọi người chạy ngược chạy xui tất bật chuẩn bị đồ ăn cho vương phi bánh ăn dặm, tái cây, nước đun sôi, món chính, món phụ,... Vương gia sợ vương phi không quen ăn đồ ăn trên chùa nên chuẩn bị trước, may mà nơi đó là nơi linh thiêng tôn kính chứ nếu không vương gia tính chuẩn bị món mặn cho vương phi nữa.
- Chú bếp: Lạc rang xếp bánh vào hộp!
- Lạc rang: Dạ, con đang xếp!
- Chú bếp: Lạc rang lấy trà cho vương phi chưa!
- Lạc rang: Con bỏ vào rồi!
- Chú bếp: Lạc rang con xếp trái cây vào giỏ rồi bọc lại cẩn thận!
- Lạc rang: Vâng!!! (thở không ra hơi)
Mặc cho dòng đời xô đẩy bé Lạc nhỏ bé thì A Tú vẫn ngồi cẩn thận rửa từng cọng rau, đúng là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
- Chú bếp: A Tú con lại đây nếm dùm ta xem thế này có đúng khẩu vị của vương phi chưa? Ta nếm nhiều quá giờ đầu lưỡi mất cảm giác luôn rồi!
- A Tú: Con đến đây! (vui vẻ)
Cuối cùng A Tú cũng có công việc khác ngoài rửa rau mà cái này có gọi là công việc không. A Tú vui vẻ nếm hết món này đến món khác và dần dần sắc mặt đổi sắc do no quá nếm không nổi nữa.
- Lạc rang: Nói rồi huynh không chịu nghe nhưng đối với huynh cũng ổn chết vì no là một cái chết sảng khoái, huynh sẽ được làm con ma no tốt hơn con ma đói!!! (lấy tay che miệng cười)