Nội dung thi của phần thi này là bắn vào bia cố định, bắn vào bia di chuyển và bắn vào mục tiêu lơ lửng. Như những năm trước chỉ bắn vào bia cố định và di chuyển nhưng Lam Ninh cảm thấy người cổ đại am hiểu sâu rộng về khinh công nên có thể sẽ bị tập kích từ trên không nên vương phi đề xuất thêm nội dung này.
“Tiểu Trúc đã lâu rồi ta vẫn chưa được xem tài năng bắn cung của tiểu Phấn, từ khi tiểu Phấn qua chăm sóc cho Lam Ninh ta cũng ít thời gian trò chuyện cùng!”
“Lần thi đấu này tỷ tỷ sẽ không làm nương nương thất vọng đâu!”- Tiểu Trúc lém lỉnh nói trong tâm trạng hào hứng.
Mọi người hai đội đã đi vào vị trí chỉ chờ hiệu lệnh của tiểu Trúc, bây giờ Bảo Thạch cũng hết nhiệm vụ nên cũng leo lên xem cùng mọi người.
“Vương phi chiến thắng, vương phi vô địch không ai địch lại nổi!” – Bảo Thạch hô to khẩu hiệu.
“Có vẻ quốc sư vô cùng hào hứng với phần thi này của Lam Ninh tỷ tỷ!” – Đằng Chính Hằng vô cùng ngạc nhiên.
“Thuộc hạ cảm thấy Bảo Thạch hơi lố quá rồi!” - A Tú che mặt lại.
Nhưng thái tử ngồi kế bên không hề cảm thấy mất mặt, đeo băng rôn lên đầu còn hai tay cầm hai chùm hoa cổ vũ. Thế là hai người thi nhau hú hét cổ vũ, một người trưởng đội cổ vũ, người kia là phó đội cổ vũ cân tất cả khán đài.
Tiểu Trúc phất cờ phần thi chính thức bắt đầu, những tấm bia dần dần xuất hiện, bia cố định không hề làm khó hai đội nên cả hai đội nhanh chóng hoàn thành.
Tiếp theo là bia di chuyển, những tấm bia được treo lên dây và được người ở bên ngoài kéo đi không theo một trật tự nào cả, theo ý vương phi khi bị tập kích thì quân địch sẽ xuất hiện từ nhiều hướng không giống như tập luyện nên cứ cho chúng di chuyển không theo một quy luật nào cả.
Lam Ninh đảo mắt một vòng dùng cây cung trong tay giương lên một lần bắn ba mũi tên và cả ba đều trúng.
Tiểu Phấn dùng tốc độ bắn liên tục bách phát bách trúng, sự phản xạ vô cùng nhanh dường như cô bé luôn nắm bắt khi nào chúng xuất hiện, không hổ danh là cánh tay đắc lực của Lam Ninh vương phi.
Phỉ Lan là người được Lam Ninh đào tạo hoàn toàn theo phong cách của người hiện đại nên cô không giao tranh trực tiếp, chọn cách ẩn náu và bất chợt phóng tên. Tướng quân bên phía hoàng cung bị Phỉ Lan dọa một phen khi đang đứng yên thì bị một mũi tên xẹt ngang tai ghim thẳng vào hồng tâm.
Nhưng tướng quân đưa mắt tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy người đâu “chỉ nghe nhạc chuông mà không thấy hình nền”.
Cung thủ bên vương phủ mãi lo đứng nhìn quên mất phần thi, vương phi quay qua lườm một cái mọi người lập tức vào vị trí chiến đấu với bia gỗ.
“Ta cảm thấy chỉ cần Lam Ninh cùng hai cô bé kia thì thắng áp đảo quân của bệ hạ rồi!” – Hoàng thái hậu chăm chú.
“Vâng, con cũng nghĩ thế ạ!” – Hoàng hậu ngạc nhiên không rời mắt khỏi.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên với tài năng bắn cung của vương phi, nhìn vương phi liên tục di chuyển cơ thể vô cùng mềm dẻo, cả sự linh động và mỗi lần người giương cung đều trúng tâm.
“Vương phi hay quá, người là thần tượng của thần!” – Bảo Thạch như muốn nhảy ra khỏi khán đài.
“Thúc mẫu con là nhất!” – Bánh bao nhỏ la khản cả giọng.
Nhìn ai ai cũng cổ vũ vương phi ngay cả Đằng Dung Khoán cũng hòa vào không khí, Đằng Chính Hằng không còn cách nào khác liền lấy một tờ giấy ghi lên “Vương phi chiến thắng” sau đó giơ cao lên, lắc qua lắc lại theo tiếng hò reo.
“Tẩu tẩu cố lên, cố lên!” – Đằng Chính Hằng la lớn.
Qua một con đường nữa là đoàn xe của Đằng Cảnh sẽ tiến vào kinh thành, lúc đi thì gần cả ngày lúc về thì chỉ hơn một canh giờ một xíu là tới rồi, từ xa xa chỉ thấy một đám khói bay mù mịt khắp trời.
“Ha ha, chạy nhanh lên nhanh nữa!” – Đằng Khương Phong thích thú.
“Ọe, chạy chậm lại đáng sợ quá, tôi sắp không ổn rồi!” – Hoa Thúy mặt xanh mặt vàng.
“Kệ ngươi chứ, liên quan gì đến ta! Đằng nào khi về cung ta cũng vứt cổ xe này, chạy hết tốc lực đi!” – Đằng Khương Phong ra lệnh cho phu xe.