VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ

Chương 227



Lam Ninh mang quần đến đưa Đằng Cảnh bằng hai tay nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt vương gia, mặt mũi Lam Ninh đỏ lè đỏ lét. Sống hơn hai mươi năm nay lần đầu tiên thấy ngượng như thế, mặc dù cô ấy đã từng nhìn bao nhiêu cơ thể của nam nhân nhưng đây là lần đầu Lam Ninh ngượng ngùng đến thế.

“Sao nàng không nhìn ta?” – Đằng Cảnh dí sát người vào Lam Ninh.

“Ta…ta!” – Lam Ninh vẫn cuối đầu.

Đến bây giờ Đằng Cảnh vẫn chưa chịu mặc quần vào đàng hoàng làm Lam Ninh cứ nhìn xuống đất tìm giun, tìm dế gì ở dưới đất.

“Vương gia mặc quần vào cho đàng hoàng đi rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng.” – Lam Ninh vẫn một tư thế.

Vương gia cuối cùng cũng chịu mặc chiếc quần ngoài vào, sau khi mặc xong Đằng Cảnh ngồi xuống đất hướng mà Lam Ninh đang nhìn, hai ánh mắt gặp nhau một không khí vô cùng lãng mạng.

Bất chợt Đằng Cảnh kéo Lam Ninh xuỗng đất ngã vào người mình, cả hai ngã bẹp xuống nền cỏ. Dù hơi hoảng loạn nhưng trước một khung cảnh vô cùng đẹp này Lam Ninh cũng mũi lòng.

“Nàng giống như đám mây đó rất thanh cao, một tâm hồn tự do thích đi đâu thì đi và cũng vô cùng lạnh lùng không để bất kỳ ai chạm vào!” – Đằng Cảnh đưa tay chỉ lên trời.

“Bây giờ mây đang ở cạnh người đấy thôi!” – Lam Ninh chọc nghẹo.

“Ta đã rất cố gắng để với đến mây, nên bây giờ mây để ta ngủ một lát nhé! Chỉ một chút thôi!” – Giọng Đằng Cảnh nhỏ dần.

Lam Ninh nhìn thấy gương mặt Đằng Cảnh ngủ ngon lành làm cho bản thân mình cũng cảm thấy buồn ngủ theo và thế là cả hai người tựa vào nhau ngủ ngon lành.

Cuối cùng cũng đến thời gian bánh bao nhỏ dùng cơm trưa nên mọi người cũng được về nghỉ ngơi sau một thời gian chơi đùa vô cùng hao tổn sức lực lẫn tinh thần.

“Ta đã quá mệt mỏi với cuộc sống này, thà rằng chăm sóc vương gia xem ra còn nhàn hạ hơn!” – Tiểu Trúc than thở.

“Ta thì không thấy thế, chăm sóc ai cũng mệt cả! Cô chỉ mới trông thái tử một ngày mà đã than với thở, ta đi theo thái tử từ trước đến nay thì sao!” – A Tú đưa gương mặt bơ phờ.

Hai người bất động giữa dòng đời biến động là tiểu Phấn và A Tịnh bây giờ không quan tâm điều gì ngoài việc tìm vương gia cùng vương phi.

“Vương phi đi cùng vương gia nên cô đừng lo lắng!” – A Tịnh nói thì thầm.

“Vì đi cùng vương gia nên ta mới lo lắng!” – Tiểu Phấn không còn giữ nỗi bình tĩnh.

Vương phủ chưa đủ bát nháo hay sao mà bây giờ Hoa Thúy cùng Kỵ Danh đến đây, một người tìm vương gia một người tìm vương phi.

“Nô tỳ của vương phi đúng là vô phép tắc, ta muốn gặp vương gia!” – Hoa Thúy to tiếng.

Vì bản thân mình là người hầu thân cận của vương phi nên tiểu Trúc cố gắng kiềm nén chứ không nãy giờ là tiểu Trúc ném cô ta vào hố xí rồi.

“Ta đã nói rồi, vương gia không có ở trong phủ!” – Tiểu Trúc giận tím mặt.

Hoa Thúy giãy nãy một hai đòi gặp vương gia, vừa đúng lúc Lạc rang đang cầm túi đậu phộng đi ngang thấy kẻ thù truyền kiếp liền ung dung đi lại.

Hoa Thúy cảm nhận được đối thủ đáng gờm đang đến gần vừa ngoảnh đầu lại thì Lạc rang đã đứng ngay bên cạnh, gương mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh kiểu như “Ngươi chỉ cần hó hé một chút là đống vỏ lạc này bay vào đầu ngay!”.

Vừa nhìn thấy mặt Lạc rang là Hoa Thúy thu móng vuốt lại một nước đi thẳng về phủ công chúa.

“Ủa sao cô ta ra ngoài được?” – Tiểu Trúc giật mình.

“Vậy là công chúa lại không trông chừng cẩn thận nữa rồi!” – A Tú thở dài.

Sau một cuộc ăn chơi kéo dài mấy ngày mấy đêm, cả phủ công chúa bây giờ không còn chút sức lực nào để trông chừng người khác, chỉ duy nhất người đàn ông yêu màu hường là yên phận trong phủ.

“Ờm, vương phi có trong phủ không?” – Kỵ Danh đưa mắt tìm kiếm.

“Vương phi không có trong phủ!” – A Tịnh trả lời ngắn ngủn.

Kỵ Danh dò xét, tại sao A Tịnh ở đây mà không thấy tên vương gia đáng ghét kia bình thường hắn luôn dán sát như sam mà.

“Vương phi đi dạo cùng vương gia thưa chủ soái!” – Tiểu Phấn đỡ lời A Tịnh.

Kỵ Danh nghe hai người đi dạo chung với nhau thì đầu tóc bốc hỏa chắc do ganh tỵ nên cũng lủi thủi đi về.

“Lúc nãy cô vừa mới nói lo lắng cho vương phi mà, sao giờ lại nói thế?” – Trong lời nói có vài phần chăm chọc.

“Không nói thế sao tên Hỏa lan quốc đó rời đi! Đây là tình huống khẩn cấp!” – Tiểu Phấn ung dung đi trước.

“Ý của cô là vương gia chỉ là bức bình phong thôi sao?”

“Cái đó là ngươi nói chứ ta không nói!”