Lục tung cả các phòng lân cận cũng không thấy, bây giờ nhìn tiều tụy hơn mấy người mới bị thất tình. Chân thì bước không vững, tay với mặt bám đầy bụi bẩn vì tìm trong mấy bụi cây, ngay cả xà ngang trên nóc nhà cô cũng leo lên, tóc tai cũng chẳng gọn gàng gì, ánh mắt thì lờ đờ.
- Lam Ninh: Bực thật, cả vương phòng canh phòng nghiêm ngặt mà nguyên một túi đồ bự chà bá mà bị mất! Đi tắm cái đã rồi quay lại tính tiếp, không có túi đồ đó sao mà hành nghề được!
Nhưng Lam Ninh cũng đâu biết rằng toàn bộ đồ đạc của cô đã bị di chuyển chỗ khác và người có thể làm điều đó không ai khác chính là Đằng Cảnh. Vương gia đã ra lệnh cho tất cả người trong phủ chuyển qua phủ mới, mang theo tất cả những thứ của Lam Ninh đem qua phủ mới, cái túi đồ đó cũng đang được nằm chểm chệ trong một cái tủ gỗ trong phòng đặc cách của riêng vương phi.
- Lam Ninh: Trời ơi, đồ ta đâu hết rồi, ông trời muốn ta mặc đồ nam nhân lắm sao!
Đúng như dự đoán Lam Ninh đã tắm rửa sạch sẽ, tóc buộc ngay ngắn, chân đã được mang giày đàng hoàng nhưng sao nhìn tổng thể thấy lạ lạ sao á.
- Lam Ninh: Nhìn gì mà nhìn ngươi chưa từng thấy người đẹp bao giờ sao, ta chỉ hơi ốm nên mặc rộng quá mức thôi thôi! (đứng chống tay lên eo cãi tay đôi với một con chó)
- Lam Ninh: Thì đúng là ta mặc đồ của nam nhân trong kỳ thật, chứ ngươi thấy đó cả vương phủ này đâu có đồ nữ nhân, ta chỉ còn cách mặc đồ của tên mặt lạnh đó thôi! Nhưng mà ta có cách tân lại chút xíu, nhìn ổn ha! (ngồi xuống nói chuyện với con chó như đôi bạn thân lâu ngày không gặp)
Thiệt người ta đang chiến đấu quyết liệt mà chị ấy còn thời gian lựa đồ rồi chỉnh sử lại nữa. Cuộc chiến không có hồi kết của Đằng Cảnh cùng Kỵ Danh thiệt làm hao tổn giấy mực.
- Kỵ Danh: Ha các vết thương của ngươi không ngừng chảy máu kìa, ngươi sắp không trụ nổi nữa rồi!
- Đằng Cảnh: Mười cái mạng của ngươi ta còn giết nỗi!
Tinh thần yêu công việc của Lam Ninh không bao giờ từ bỏ, sau khi tạm biệt bạn chó thì Lam Ninh nhanh chóng chạy vào kho thuốc của vương phủ, lấy rất nhiều thứ để xử lý vết thương kèm rất nhiều thuốc. Lam Ninh cũng đã lao vào vòng khói lửa. Chạy vào nơi chữa trị ra sức cứu chữa cũng như xử lý vết thương cho nhiều binh sĩ, công việc đã làm đi làm lại nhiều lần nên tốc độ Lam Ninh rất nhanh, người khác khó mà theo kịp mấy vị thái y của cả vương phủ lẫn triều đình bây giờ đều trở thành người sai vặt của Lam Ninh. Một phần cô ấy quá giỏi, một phần chắc quan trọng hơn tất cả là Lam Ninh chọn ngay bộ đồ có ngọc bội của vương gia treo trên ấy, nên mọi người nghĩ đây là người vương gia chuẩn bị cho tình huống này.
- Lam Ninh: Phù! Cuối cùng cũng xong, mọi người cứ làm như những gì ta ghi trong giấy, tình hình ở đây cũng ổn rồi, ta qua bên kia xem sao, mọi người cẩn thận! (kèm một cái cuối đầu thể hiện sự lễ phép, mọi người không hiểu gì cũng cuối chào lại)
- Kỵ Danh: Ha một nam nhân như ngươi mà mang theo trang sức làm gì? (tay cầm hoa đào đính trên cây trâm của Lam Ninh)
- Đằng Cảnh: Liên quan gì đến ngươi!
Vương gia đưa kiếm đến tay của Kỵ Danh như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng chủ soái đã chạy đi.
- Kỵ Danh: Ồ, cái vật này quan trọng với ngươi lắm sao!
- Đằng Cảnh: Bớt nói nhiều!
- Kỵ Danh: Ha, vậy ta trả cho ngươi đây! (tung hoa đào lên trời)
Đằng Cảnh cũng bay theo để chụp lấy nhưng đâu biết rằng đó là một cái bẫy của Kỵ Danh. Hắn dùng thủ đoạn để vương gia nhảy lên rồi hắn dùng khinh công nhảy lên dùng lưỡi kiếm mình đâm vào ngực Đằng Cảnh, Đằng Cảnh không hề cảnh giác chỉ nhanh chóng muốn bắt được hoa đào.
- Kỵ Danh: Ngày tàn của ngươi đây rồi, Đằng Cảnh! Ha ha ha!
- Đằng Khương Phong: Ca ca, cẩn thận!!!
- A Tịnh: Vương gia!
- Đằng Cảnh suy nghĩ: Ta phải bắt lấy được đính lại vào cây trâm, Lam Ninh rất thích cây trâm này ta không thể làm nó rớt nó sẽ vỡ mất!!! (ánh mắt nhìn chăm chăm vào)