Kết thúc của vở kịch là một trận pháo hoa lớn, cùng với tiếng hò hét của dân chúng phía dưới - cũng là khởi đầu cho ba ngày lễ hội 'Mask', nhưng vì còn đang ở thời điểm ban ngày nên họ chỉ bày bán những mặt hàng như mặt nạ trên phố, những món ăn độc lạ thơm ngon, còn những trò chơi hay tiết mục đều sẽ được tổ chức vào ban đêm.
Lúc được Liam thả xuống đất sau khi vở kịch kết thúc, Finn Wilson vẫn còn cảm thấy không chân thực một chút nào, từ khi nào y lại thân thiết với một người còn chưa quen được một ngày này? Nhưng cũng nhờ có người đàn ông này mà suốt buổi xem kịch y không thấy mệt hay mỏi chân chút nào, còn được thấy rõ bục sân khấu.
- Anh Finn, chúng ta mau đi mua mặt nạ để đêm nay tham gia lễ hội đi.
Serenity Raven không biết từ đâu ra chạy đến với khuôn mặt đầy hớn hở, muốn kéo tay Finn đi mua đồ, đằng sau cậu nhóc là đoàn người đi cùng xe ngựa với cả hai, bọn họ cũng đi về hướng này. Lúc này Finn Wilson mới để ý, hình như trước đó họ đối với Liam là một bộ dạng người quen biết lâu ngày gặp lại, nhưng từ lúc xem kịch đến nay y chẳng thấy có người nào đi tìm Liam, ngay cả lúc này cũng vậy, cứ như họ vì bị vở kịch cuốn hút mà quên đi việc mình đã từng quen Liam vậy?
Finn Wilson quay đầu nhìn Liam đứng cách đó không xa, lúc này nhìn gã chẳng ăn nhập gì với dân chúng xung quanh cả, mặc dù mọi người bảo bản thân gã đã sống ở đây được hơn một năm nhưng thực ra nếu nhìn kỹ thì gã càng trông giống một kẻ lạc loài hơn, tìm mọi cách len lỏi ẩn mình vào dòng người tấp nập, che giấu hơi thở và hình dạng để hòa nhập với con người, chỉ là bóng hình cao lớn kia đã bán đứng gã, vì nó luôn toát lên một chút gì đó của quý tộc, gã đứng đó hệt như lạc vào chốn nhân gian nhưng vẫn không mất đi trong mình dòng máu tôn quý dù đã cố gắng thu liễm rất nhiều.
Mà suy nghĩ này khiến Finn Wilson bất giác rùng mình, vội đánh bay đi cái suy nghĩ không đâu của mình đi, quay đầu tiếp tục mua đồ với Serenity Raven, chỉ là tạm thời y vẫn nên tránh xa gã vẫn hơn giác quan của y tuy đôi lúc không đúng nhưng nó chắc chắn sẽ không hại y.
Liam đứng bên kia quay đầu nhìn về phía Finn Wilson rời đi, đằng sau lớp mặt nạ khuất sáng là một đôi mắt màu lam trong suốt lóe sáng hiện lên chút tia cuồng loạn, gã cảm nhận được sự run sợ của y, nhưng biết làm sao được dù y có biết cũng chẳng thể nào vùng vẫy được dưới móng vuốt sắc bén của sói.
Trên đường đi Finn Wilson đã mua cho mình một chiếc mặt nạ để đeo lên, còn ăn rất nhiều món ăn ngon được bày bán xung quanh, trong lúc đi dạo y còn bắt gặp một vài người từng ngồi chung xe ngựa với y, họ đang bày bán những mặt hàng trước đó mang theo. Finn Wilson đi qua chào hỏi vài câu rồi rời đi cùng với Serenity Raven, được một lúc y cảm thấy có hơi mệt nên bảo cậu nhóc cứ đi chơi tiếp đi, còn y thì ngồi xuống một cái vỉa hè gần đó nghỉ chân.
Ngước mắt nhìn dòng người đi lại, Finn Wilson không khỏi nhớ đến kí ức ở kiếp trước, khi y còn là một đứa trẻ sống chung với cha mẹ và anh trai, gia đình y cũng chỉ là những thương nhân buôn bán bình thường, tuy tính cách của mọi người trong gia đình khiến y không thoải mái cho lắm nhưng đối với y như vậy đã là quá may mắn, vì y từ nhỏ sinh ra yếu ớt và chỉ là một omega thấp kém, nhưng cha mẹ và anh trai chưa từng ghét bỏ hay đánh đập y, chỉ là...
Còn đang chìm trong hồi ức thì một bàn tay từ phía sau vỗ nhẹ vào vai Finn Wilson, khiến y giật mình vội quay đầu nhìn lại, đằng sau y là một ông cụ bán hàng rong đang gánh một bao đồ lớn sau lưng, ông lão cười hiền từ, chất giọng đặc khàn hỏi y.
- Cháu không đi chơi à?
Tuy hơi bất ngờ vì đột nhiên có người bắt chuyện với mình, nhưng vì người nói chuyện với y là một ông lão nên y cũng không thể ngó lơ người ta được, vì thế Finn Wilson lắc đầu, sau đó y nhìn ông lão trước mặt tuy đã quá tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, khiến y không khỏi ngưỡng mộ nhưng lại có chút sót cho ông. Y mời ông ngồi xuống nghỉ ngơi còn sẵn hỏi ông bán gì, nếu y có thể dùng được thì sẽ mua ủng hộ cho, ông lão khẽ cười cũng ngồi xuống bắt chuyện với y.
- Lão ở đây cùng với đứa con trai của lão, thằng bé cũng chạc tuổi cháu, nhưng thằng bé... haiz.
Finn Wilson không nói gì chỉ im lặng lắng nghe ông lão nói, y nghĩ một người quá tuổi như ông lại phải đi kiếm tiền thì hẳn là có nguyên nhân khó nói. Nghĩ đến đây Finn Wilson không nói gì cả chỉ nhìn chăm chú con gấu bông nhỏ được y mua từ chỗ ông lão, chú gấu được làm thủ công tuy không được đẹp, nhìn kỹ còn thấy vài sợi chỉ bị bung ra, nhưng đây đã là nổ lực hết mình của một người già mắt kém như ông.
- Cháu hẳn cũng biết một omega cấp thấp sẽ bị cái xã hội này khinh bỉ như nào rồi nhỉ?