- Sao vậy? Lo cho đế vương à? - Liam không chắc người trước mặt này có bao nhiêu phần tình cảm với đế vương Evans, chỉ là vô tình dò hỏi vậy thôi, nhưng nực cười chính là anh vẫn ôm hy vọng một chút gì đó trong lòng, anh không muốn sâu trong lòng Finn Wilson sinh ra sợ hãi với cái tên Felix Evans này.
Đương nhiên...không...không phải, tôi chỉ tò mò thôi. - Finn Wilson suýt chút nữa đã buộc miệng nói ra lời thật lòng của mình, may mắn y thắng gấp lại uyển chuyển đổi thành câu khác, mặc dù y thật sự rất sợ phải ở gần Felix Evans, sợ phải trải qua những chuyện kiếp trước một lần nữa, nhưng tình cảm của y đối với anh ấy không phải sớm chiều nói muốn bỏ là bỏ được, người kia vẫn luôn ở đó nằm sâu trong tim y, là một loại tồn tại gần như tuyệt đối, nếu muốn xóa bỏ thì chẳng khác gì lột sống một nửa phần linh hồn của y.
Nếu một ngày nào đó ở một nơi xa xôi y nghe tin Felix Evans gặp nguy hiểm, y chắc chắn sẽ không ngại cái mạng nhỏ này mà chạy đến cứu anh, với điều kiện con của hai người đã đủ trưởng thành và có thể tự lập, còn không thì y chỉ có thể giúp âm thầm bằng những việc y có thể làm trong khi đang nuôi dưỡng con của cả hai, điển hình như bây giờ. (D)
Liam đương nhiên không biết trong lòng Finn Wilson nghĩ gì, nếu anh mà biết được chắc có khi đã ôm người về dinh phong làm vương hậu, có khi anh còn sĩ đến ngửa mặt lên trời cười to, không quan tâm đến hình tượng lạnh lùng bá đạo uy nghiêm của một bậc vương giả, sau đó bù đắp lại tất cả những gì em ấy đã trải qua, chứ hơi đâu mà ở đây giả đóng vai làm người tốt cùng y trải qua tháng ngày khổ cực này? (T)
May mắn người nào đó không nghe thấy, nhưng với 'tài năng' nghe nửa câu trên bỏ câu dưới của mình, anh đương nhiên nhận ra được lời nói giấu đầu hở đuôi của ai kia, khiến anh không thể không mỉm cười sung sướng, có thể thấy rõ sự sung sướng kia nhờ hành động tò tò lắc lư theo sau Finn Wilson, nếu để vương có cái đuôi sau mông có khi nó sẽ quẩy điên cuồng cũng không chừng.
của đại công
Cả hai cùng bám theo người thương nhân giàu có đến nơi ở của đại tước, càng đến gần lâu đài của đại công tước Frost, Finn Wilson càng bị cái lạnh ở đây làm cho rùng mình, hắt xì đến mức cái mũi nhỏ cũng ửng đỏ lên, may mắn có Liam ở đằng sau đứng che chắn hướng gió cho y, nếu không sợ là y phải từ bỏ việc theo đuôi này mất.
Liam ở đằng sau lo lắng nhìn người trước mặt, trong đầu đã nghĩ đến việc nếu người trước mặt vấp té hay lảo đảo một chút thôi, anh sẽ lập tức mang người rời khỏi đây ngay.
Đại công tước Orion Frost nổi tiếng với khả năng chịu lạnh dị người, vì thế quanh năm nơi hắn sống không lạnh thì cũng chính là lạnh đến chết người, cũng vì lẽ đó nên khá ít dân thường sinh sống quanh khu vực này, nếu có người đi qua đây, thì một là thương nhân làm ăn với đại công tước, hai là có tầng lớp quý tộc nào đó ghé thăm, cuối cùng là lỡ chân lạc đường đến đây.
Finn Wilson lần đầu đến đây nên không biết vị đại công tước này là người chịu lạnh đến vậy, y ngồi ở một khoảng cách vừa đủ xa để không bị phát hiện, cũng dễ dàng quan sát tình hình xung quanh.
Trong cơn gió lạnh thấu xương và bông tuyết đang bay đầy trời, nhuốm không gian một màu trắng xóa, người thương nhân giàu có kia đứng trước cổng lâu đài nói gì đó với lính canh bên ngoài, khoảng một tiếng sau khi người thương nhân kia nói chuyện, nhưng cánh cổng vẫn chưa có dấu hiệu mở ra, khiến Finn Wilson ngồi trong gió lạnh cũng phải hoài nghi, thì cánh cổng lớn đăng trước kia cuối cùng cũng có dấu hiệu được mở ra, mà người bước ra lại có vóc dáng thon gầy nhưng không phải kiểu yếu đuối như mọi người thường thấy ở một người gầy, y phục trên người hắn nửa kín nửa hở, đôi khi còn thoáng thấy dấu hôn trên cổ, nhìn kiểu nào cũng chính là kiểu vừa mới làm xong chuyện khó nói kia.
Finn Wilson thầm nghĩ: Ngài ấy không thấy lạnh à?
Người vừa mới bước ra ngoài kia là vị đại công tước Orion Frost, là con út trong gia tộc được công nhận và kế thừa vị trí đại công tước, thoạt nhìn tuổi tác còn chưa tới ba mươi nên khuôn mặt rất trẻ con và hoạt bát, là một alpha cấp S cũng được coi là cấp cao trong cấp bậc, với chiều cao một mét tám đủ khiến người kia nổi bật hơn những người dân thường của thành Frost.
Orion Frost vừa bước ra ngoài đã khiến Finn Wilson không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hóa ra đây chính là khí chất của một người được sinh ra trong quý tộc, tuy y phục trên người ngài ấy nhìn thế nào cũng rất khó nhìn, khiến người đối diện phải đỏ mặt tía tai, nhưng cũng không thể không cưỡng lại mà nhìn thêm vài cái nữa, mái tóc bạch kim bay nhẹ trong gió gần như hòa làm một với tuyết, đôi mắt xám tro lạnh lùng sắc bén khiến người bị nhìn cũng phải rùng mình, sinh ra lỗi giác không biết vì lạnh mà rùng mình hay do bị cái nhìn của hắn làm cho rùng mình, chỉ là sự lạnh lùng này không thể che lấp đi vẻ đẹp trai của hắn.
- Có đẹp hơn Felix Evans không?
Đột nhiên một giọng khó chịu nói vang lên sau lưng Finn Wilson, khiến người nào đó đang nhìn chăm chú đại công tước Frost cũng phải dời mắt quay đầu lại nhìn, đầy đầu là thắc mắc với câu hỏi vừa rồi.