Liam đứng bên cạnh mỉm cười, anh bước lên gỡ tay Finn Wilson ra khỏi tay của vị pháp sư.
- Ta có thể hỏi vì sao ngài lại nhìn bọn ta như vậy không? - Liam biết vị pháp sư này tuy ngoại hình đáng sợ nhưng thực chất là một người tốt, bà là người đã phò tá Thorn Whitaker khi hắn còn chân ướt chân ráo ở đế quốc Black Wood.
- Vị này là vương hậu à? - Pháp sư nhìn Liam.
Liam không trả lời nhìn người bên cạnh, Finn Wilson đương nhiên không dám nhận cũng chẳng biết vì sao bà lại cho rằng y là vương hậu, y lắc đầu xua tay.
- Không,..ta không phải.
Vị pháp sư nhìn một lúc thì thở dài giọng khàn khàn bảo.
- Cũng phải, nhỡ đâu không phải thì sao, đều thảm thế này cơ mà.
- Cái gì thảm? - Liam bắt được trọng điểm, giữ tay vị pháp sư.
Vị pháp sư không tức giận để mặc Liam nắm cổ tay mình, bà lão đáp lại một câu không liên quan.
- Ta có thể xem quá khứ nhưng không thể xem tương lai, vì thế chẳng ai cần một vị pháp sư phế như ta, ta thấy quá khứ của hai người thật lạ, thảm như thế nào ta nghĩ không tiện nói nhưng bệ...ngài Liam, con đường phía trước của ngài phải do ngài tự nắm lấy, ta chỉ có thể chúc phúc cho ngài và người bên cạnh ngài lên đường bình an, thuận buồm xuôi gió.
Nói rồi pháp sư cúi đầu xin phép rời đi, Liam đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng của bà biến mất ở cuối hành lang, anh chắc chắn bà ấy biết gì đó nhưng lại không nói, Finn Wilson bên cạnh đương nhiên không hiểu được ý trong lời nói của bà, chỉ có thể bước vào phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay Liam nằm mơ, anh mơ thấy bản thân quay trở về đời trước, khi ấy để quốc đang chúc mừng vì họ vừa trải qua một kiếp nạn, nhờ có tân vương hậu giúp đỡ mới biến nguy thành an.
Còn tâm trí của anh thì không thể yên lòng nổi, vì người anh muốn tìm vẫn không thấy tung tích, vô số người bảo y đã rời đế quốc, cũng có người bảo y đã chết, nhưng anh không tin vào những lời đồn vô căn cứ đó.
Vì thế mặc cho người của đế quốc khuyên nhủ hết lời bảo anh hãy từ bỏ, nhưng anh chỉ lạnh nhạt bảo: Sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Không biết sau khi anh bị nội gián hãm hại đã làm ra những gì và ngất bao nhiêu ngày, nhưng khi vừa tỉnh dậy anh liền nghe được tin tức mà bản thân đã mong chờ bấy lâu nay.
Không phụ sự kỳ vọng của ta, hẳn là ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu và đưa người về bên ta.
Ngày tìm được em ấy ta vui tới mức y phục trên người chưa kịp chỉnh trang đã vội chạy đến chỗ em, binh lính vậy mà lại để em ấy một ngày một đêm ở nhà giam mà không hỏi ý kiến ta, đợi khi đưa người ra ta nhất định sẽ xử phạt thật nặng đám người vô lễ này.
Bước chân dường như không còn là của một đế vương nữa, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày đôi chân của ta sẽ vì một chuyện gì đó mà bước đi không lễ nghi như vậy.
Nhưng hiện tại lễ nghi chẳng còn nghĩa lý gì, ta thật sự muốn nhìn thấy người đến phát điên rồi.
Ta không ngờ sẽ có một ngày bản thân bước vào nhà giam là để đón vợ của mình về, mang theo bao tâm trạng ngổn ngang và lo lắng xuống ngục giam, nơi ánh nắng mặt trời không thể chiếu tới, nơi ở của những loài động vật thấp kém như gián chuột sinh sôi.
Giây phút nhìn thấy người ta tâm tâm niệm niệm nằm co rút trong vũng máu, hơi thở yếu ớt, đôi mắt mất đi tầm nhìn, nụ cười của ta trở nên cứng đờ.
Không gian xung quanh ta lúc đó, tựa như giọt nước mằn mặn rơi xuống bức tranh màu giá trị, khiến nụ cười trên bức tranh nhòe đi chẳng thể thấy rõ, song cũng lấy mất giá trị của nó.
Ta không còn nhận ra người nằm bên trong kia còn là người ta muốn tìm nữa hay không, liệu người bên trong còn sống hay đã chết, bước chân của ta khi chạy đến đây đều là tâm tư vui mừng, nhưng khi nhìn thấy việc ta mong đợi lại không như những gì ta hình dung, khiến đôi chân của ta thôi bước chỉ có thể đứng như trời chồng nhìn khung cảnh trước mắt.
Finn Wilson nằm trong ngục tối nửa khuất nửa sáng, y nghe thấy có tiếng chạy vội đến đây cũng không biết là ai lại hấp tấp như vậy, nặng nề nâng đôi mắt sưng của mình, dưới cái nhìn mơ hồ là bộ y phục sang trọng không hợp với khung cảnh trong này, một mùi hương nhàn nhạt khác xa với nơi tanh hôi ở đây.
Finn Wilson từng đọc được một cuốn sách trong thư viện nói về loài cây hoa nhài.
Bọn chúng rất yêu thích ánh nắng, môi trường sống lý tưởng là những nơi có nắng chan hòa, nhưng một nơi như này vì sao lại có cây hoa nhài ở đây?
Y muốn cử động, muốn bò về phía mùi hương dễ chịu ấy nhưng y không có sức, y thật sự rất mệt, thân thể lẫn linh hồn đều đang chuyển sang mục nát, cơn đau khi ấy đã không còn nữa nhưng y biết có thể là do y đã rơi vào hoang tưởng rồi nên mới sinh ra ảo giác, lần đầu tiên y mới biết lấy hơi hít thở thôi cũng thật khó khăn.
Cơ thể toàn chất dịch vô cùng khó chịu, từng tấc da tấc thịt lạnh đến thấu xương, nơi tư mật kia co rút liên hồi vì bị tổn thương nhiều lần, phần bụng dưới đau âm ỉ như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào từng tế bào của y, sự xuất hiện của nó như một sự tra tấn và nhắc nhở cho sai lầm ngu dốt của y.
Phải rồi cách đây không lâu y bị xảy thai sau đó thế nào nhỉ?
Hình như y nghe tin Felix bị hại và phát điên trong cung điện, y đã chạy đến chỉ vì muốn nhìn người có làm sao không, cuối cùng chứng kiến cảnh vương hậu Smith an ủi Felix đang phát điên.
Sau đó...hình như y bị phát hiện, bị binh lính truy hô đuổi bắt, y mang theo bao tâm trạng ngổn ngang và lạc lõng chạy trong đêm, mãi đến khi va vào đám người alpha kia...
Sau đó y không nhớ gì nữa, bàn tay của y dính rất nhiều chất dịch và máu đã bị khô lại, cả hai thứ đó kết hợp lại với nhau tạo thành một màu hồng nhạt nhìn rất thuận mắt, ngay cả y khi nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng hài lòng với màu sắc ấy, vì chính tay y tạo ra nó cơ mà.
Chính tay y đã phá hủy nơi đó, phá hủy thứ dơ bẩn đó, phá hủy bản thân và tự tay đưa mình đến vực thẳm u tối.
Nơi vực thẳm chỉ có bóng tối nuốt chửng y đem giấu y đi, giờ phút này y hy vọng một giây nào đó có thể an nhàn được thở hắt ra một hơi mà không phải đau khổ như này.
Đôi môi khô khốc vì thiếu nước nhiều ngày đột nhiên cảm giác được một giọt nước âm ấm chảy vào khóe miệng, cố nén cơn đau y khẽ vươn lưỡi liếm nhẹ cảm nhận hương vị của nó.
Thật mặn hệt như nước mắt vậy, nhưng là của ai vậy, là ai đang khóc ư?
Liam thức giấc trên chiếc giường xa lạ, đôi mắt lam đỏ hoe nhìn một vòng, như muốn xác nhận chuyện gì anh vén chăn lên vội chạy đến căn phòng bên cạnh, vì ban nãy muốn đảm bảo khi Finn Wilson xảy ra chuyện gì anh có thể vào kịp lúc nên đã nhắc y không được khóa cửa.
Hiện giờ anh đứng trước cánh cửa kia, vươn tay chạm nhẹ mở nó ra.
Người bên trong giấc mơ từng nằm giữa vũng máu tanh hôi, hiện tại đang bình an chìm trong chiếc chăn mềm mại, hơi thở đều đặn không có dấu hiệu hít thở khó khăn như khi ấy, ngay cả pheromone cũng không chút đề phòng, tự do bay nhảy trong không khí.
Liam đứng ngoài cửa nhìn một cảnh này xong, đôi chân vì mất lực nên ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo, bàn tay nắm tay cầm cửa từ từ hạ xuống.
Bên trong màn đêm bất tận ấy, có kẻ ngồi ngoài cửa nhìn người trên giường đi vào giấc mơ.