Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai

Chương 71: Đừng đánh nữa, con tôi mất rồi



Đó là một buổi chiều nọ, khi Finn Wilson ôm hành lý bỏ trốn khỏi cung điện nơi đầy rẫy những lễ nghi và lời nói nguyền rủa nhục mạ, trên người là bộ lễ phục được cắt may tỉ mỉ dành cho các buổi tiệc hoàng gia, có thể nhận ra y vừa tham gia một buổi tiệc sang trọng cách đây không lâu.

Nhưng vì sao người lại ở đây?

Lẽ ra giờ này một vị vương hậu như y nên ở cùng với đế vương không phải

sao?

Sự xuất hiện và biến mất của y đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, vì hiện giờ cả đế quốc đều đang bận ca tụng cặp đôi alpha omega có mức độ phù hợp lên đến 90%, sao có thể dư hơi đi quan tâm một omega cấp F như y

Một kẻ dùng mưu kế bẩn thỉu để lên giường với đế vương, tranh giành chức vị vương hậu đáng lẽ ra không thuộc về mình.

Y không biết mình đi trong bao lâu, cũng không biết đã đi được bao xa, bước chân đã đạp phải những gì, đôi mắt đã nóng ra sao, trái tim đau đến thế nào.

Đến khi nhìn lại mới biết bản thân đã lạc vào một khu rừng, ánh hoàng hôn hôm nay đến sớm hơn dự kiến biến một vùng đất xanh mơn mởn thành khu rừng thơ mộng, nhuốm những tán lá cây thành một màu đỏ cam pha chút sắc xanh nguyên thủy, vừa lung linh lại huyền ảo rất không chân thật.

Bị mê hoặc bởi vẻ đẹp này nên Finn Wilson không nhận ra đây chỉ là phần nổi của bề mặt tảng băng trôi, vì vẻ đẹp này có gai nhọn trong lúc y không để ý sẽ lấy đi phần sinh mạng của y.

Vì trên người mang theo nhiều hành lý và đồ vật có giá trị nên Finn Wilson 'thành công' rơi vào mắt của bọn sơn tặc, giống như đàn khỉ chờ con mồi bước vào lãnh địa của mình để rồi lao vào cấu xé giành giật.

Finn Wilson không ngờ rằng bản thân trăm tính ngàn tính đều không thể vượt qua được số trời, y chỉ muốn mang theo chút bạc để an cư ở một nơi hẻo lánh, sau đó sinh con và cùng đứa nhỏ trưởng thành cứ vậy đến già.

Nhưng mọi thứ đều như một con thuyền giấy trôi trên mặt biển, sóng lớn xô đến xé nát từng chuỗi ngày giấc mộng của y, từng chiếc thuyền giấy mang theo hoài bão và niềm hy vọng về một ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, tất cả đều bị nhấn chìm vào biển đêm vô tận.

Finn Wilson có phản kháng với mệnh trời, có giành lấy giấc mộng, có cầu xin chúng tha cho y, nhưng chúng vẫn chiếm lấy hành lý của y, vẫn cướp đi món đồ y coi là báu vật duy nhất còn liên quan đến Felix. Sau đó chúng đánh y, đánh rất nhiều, y không biết bọn chúng đã làm gì mình, nhưng y đau lắm, rất đau, đau nhất vẫn là chiếc bụng nhỏ của mình.



Finn Wilson còn nghe loáng thoáng tiếng khóc của đứa bé, khóc than số phận trêu ngươi, trách hận vì sao lại không bảo vệ con?

Đừng, đừng, đừng đánh nữa...con...con..con của tôi...mất... mất rồi.

Finn Wilson tỉnh dậy trong cơn đau đớn như thể muốn xé rách cả người y ra, nhưng đau nhất vẫn là phần bụng dưới, đau đến mức như có hàng ngàn hàng vạn cây búa thanh gươm thi nhau đâm vào không ngừng nghỉ, cảm giác đau đớn đó cứ âm ỉ tựa như một căn bệnh mãn tính quái ác.

Y lấy hết can đảm nhìn xuống chiếc bụng mà bản thân ở giây phút cuối cùng vẫn lấy tay che chắn lại, vẫn bảo vệ hết khả năng của mình.

Nhưng ở đó y không còn cảm nhận được gì nữa rồi, dưới chân y chảy ra rất nhiều máu, nhiều máu lắm, nhiều đến mức mắt của y bị thứ màu ấy làm xót vô cùng.

Máu chảy ra nhuốm đỏ cả một mảnh đất, tầm nhìn nhòe đi khiến y không thể thấy rõ chuyện gì nữa.

Mãi đến khi cơ thể theo phản xạ tự nhiên đánh thức y nhắc nhở bảo thở, lúc này y mới thở hắt ra một hơi sau đó lấy thật nhiều hơi hít vào phổi, đến khi cảm nhận được cơn đau từ lồng ngực và mùi tanh gay mũi mới ngừng lại.

Finn Wilson tự hỏi trong vô thức.

Con của y đâu rồi

- Vì sao bây giờ y lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của con nữa rồi

- Con của y, bé đi đâu rồi, y chỉ mới ngủ một giấc thôi mà?

- Ba chỉ lỡ ngủ quên một lúc thôi mà con đã đi đâu rồi

Giọng Finn Wilson run rẩy không nói nổi thành lời, vì y biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, nhưng y không dám thừa nhận chỉ có thể để mặc tuyến lệ cay nóng dâng lên tạo thành hai dòng nước mằn mặn, tựa như ngọn lửa từ địa ngục thiêu đốt chảy dài xuống, cuối cùng hạ cánh xuống vũng máu đã từng là của y, rồi cùng nhau hòa làm một.

Bấy giờ lúc này cảm xúc của y như một giọt nước tràn ly, loại cảm giác đau đớn được phóng đại lên, tựa như một con thú hoang bị dày vò đến mức chạm vào giới hạn cuối cùng mới chịu không nổi mà lao ra ngoài, lần đầu tiên trong suốt cuộc đời của y khóc đến tê tâm liệt phế như vậy.



Y mất con rồi

Finn Wilson đau đớn gào khóc lớn giữa cánh rừng âm u tĩnh mịch, như muốn mượn tiếng khóc giải bày hết nỗi lòng đến trời cao, gửi nhờ cơn đau vào gió đêm.

Tiếng khóc bất lực ấy hòa cùng với làn mây đen, kéo theo những vệt mưa nặng trĩu rơi xuống lòng người, để rồi hóa thành ngàn mũi kim vừa đau vừa rát.

Lạnh lẽo như ngày hôm nay, ngày y đánh mất tất cả.

Mất hy vọng.

Mất tương lai.

Mất con.

Finn Wilson cảm nhận được cơn mưa như kim châm rơi vào mặt, liền kinh hãi cúi người xuống che lại vũng máu dưới chân vào lòng, liên tục van xin.

Đừng mà, con tôi...

Đừng mang bé đi nữa, ngay cả ông trời cũng muốn mang con đi thì ba biết phải làm sao.

Đừng mưa nữa mà, như vậy con tôi sẽ trôi đi mất...dừng lại đi...

Finn Wilson vừa khóc nức nở vừa cản lại những vết máu trên mặt đất không để chúng tan đi mất, nhưng y chỉ có hai bàn tay đầy vết thương, và sự run rẩy bị y kiềm chế đến hóa lạnh, sự cố gắng ấy được đáp lại bởi sáu chữ.

Không thể cản lại số trời.