Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai

Chương 74: Phúc phần - Thay trời hành đạo



Cô gái gật đầu tiếp thu lời y nói, cũng đảm bảo bản thân sẽ không bao giờ trở thành con người đó.

Y cũng nhận ra các thần quan trong nhóm truy đuổi y, bọn họ là những người luôn ở trước mặt nói y không hợp quy củ, luôn bắt bẻ những chuyện y làm, luôn không hài lòng với mọi nổ lực của y, có lẽ do không tìm được lỗi nào nặng để báo cáo với Felix nên họ chỉ có thể tức giận, ngày nào cũng tìm cách gây khó dễ cho y.

Hôm nay y nghĩ hẳn là họ đã có lý do chính đáng rồi.

Nhưng y chỉ là chạy về nhìn Felix một chút thôi cũng là tội đáng phạt sao?

Thật nhiều quy củ.

Y cứ thế bỏ chạy thật nhanh về phía trước, tâm trạng sáo rỗng mờ mịt nhìn bóng tối hai bên, thầm nghĩ.

Đâu mới là đường về nhà? Y còn nhà để về sao?

Tưởng chừng như đã bỏ lại những bước chân gấp rút đuổi cùng giết tận y, nhưng rồi lại chính y tiếp tục rơi vào một cái bẫy khác của vận mệnh.

Y ngẩng đầu nhìn con hẻm tối đen phía trước, chỉ có duy nhất một ánh đèn đường mờ ảo giữa đêm tối bất tận, dưới ánh đèn ấy là nhiều hơn năm alpha say rượu đứng trong bóng tối nhìn y với đôi mắt thèm thuồng, mùi pheromone lan tỏa hòa quyện vào gió đêm đến gay mũi.

Y đứng ngây ngốc nhìn từng người bọn họ tiến về phía mình mà chẳng thể làm gì, vì y không còn sức để chạy nữa.

Hệt như một con thiêu thân bay xung quanh ngọn đèn đường kia, bị thu hút bởi thứ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của nó, chẳng màng nguy hiểm mà lao vào để rồi bị sức nóng của ánh sáng ấy thiêu rụi.

Y cũng bị thu hút bởi ngọn đèn đường duy nhất đó, trong lúc chạy trốn chỉ có duy nhất nơi ấy có ánh sáng, là nơi y tin tưởng chạy đến nương nhờ chút ấm áp của nó.

Sau đó y bị bọn họ quật ngã thật mạnh xuống đất, người giữ tay của y lại người thì giữ chân của y lại, thực sự lúc đó nếu là một beta bình thường cũng không thể chống nổi lại sự vậy giữ này.



Bụng của y vẫn còn đau lắm, chưa thể lành lại được sau lần mất đứa bé, chúng vẫn luôn đau âm ỉ như để nhắc nhở y vậy.

Ban đầu y nghĩ có lẽ trên người y còn thứ gì đó giá trị để bọn họ cướp bóc, nhưng đến khi quần áo rách trên người y bị bọn họ xé ra ném về một góc, y mới biết trên người y chẳng còn gì ngoài việc.

Y là một omega cấp F sắp trở thành chỗ thỏa mãn tình dụ.c của bọn họ.

Thực sự y chẳng còn gì để mất nữa rồi, nhưng y vẫn rất sợ là nỗi sợ khi bị người lạ đụng chạm, sự khó chịu này khiến y buồn nôn đến cực điểm, từng tấc da tấc thịt khi bị chạm vào đều run rẩy vì hoảng sợ.

Y mất con, cũng chứng kiến được Felix tìm được hạnh phúc sau này của bản thân, y còn hối tiếc điều gì nữa?

Có lẽ là hai chữ vương hậu chăng?

Nhưng đã có ai công nhận hai chữ này với danh của y chưa?

Bọn họ vuốt ve đụng chạm sau đó đánh đập y để thỏa mãn đôi tai của họ, thỏa mãn cơn dục vọng của mình, họ cười đùa chế nhạo y rất nhiều, nhưng y không nghe rõ nữa vì hiện tại nơi tư mật kia rất đau.

Rất buồn nôn.

Hết người này đến người khác thay phiên nhau chà đạp, đưa thứ dục vọng của họ vào người y, nếu phản kháng sẽ bị đánh đến gãy cả xương, và xương của y gãy hết rồi. (T)

- Dù gì cũng là một con điếm chuốc thuốc để lên giường với đế vương, bỉ ổi hèn hạ vô cùng.

Bọn thần đây là thay trời hành đạo, dạy cho ngài cái gọi là ngay cả mặt cũng chẳng ngẩng nổi.



Bọn mày không thấy sao, ch*ch với vương hậu là chuyện nằm mơ cũng chẳng thể làm được, bọn thần đúng là có vinh hạnh khi được ngài cho cái phúc phần đó, mau rên cho bọn thần nghe đi.

Bọn họ nói thay trời hành đạo, từng lời nói mắng chửi của họ làm y nhớ rất rõ.

Bọn họ hệt như một bầy linh cẩu phát hiện được con mồi đi một mình, điên cuồng lao đến cắn xé con mồi đến nát vụn, những thứ dơ bẩn ấy vẫn còn nằm trong người của y, ngấm sâu vào từng tấc da tấc thịt đã không còn nguyên vẹn kia, vừa rát lại vừa đau.

Có lẽ họ cảm thấy còn chưa đủ nên đã ép y mở miệng ra phục vụ dụ.c vọ.ng của họ, nâng bàn tay gãy xương của y lên bắt y phải cầm nó làm họ thỏa mãn, nhưng y không thể.

Họ có thể xúc phạm y, có thể nói y là thứ dơ bẩn, bỉ ổi, hèn hạ, nhưng không thể xúc phạm đến hai chữ vương hậu được, không phải vì y đã từng ngồi ở vị trí đó, mà là vì hoàng tử Smith - người đang ngồi ở vị trí vương hậu.

Y không thể để vương hậu bị vấy bẩn bởi con người của y, đây là sự trong sạch và sự bướng bỉnh cuối cùng y dành cho cuộc đời này, cho đế quốc này.

Vì không thỏa mãn được họ nên họ đã đánh y rất nhiều, còn ác hơn bọn người sơn tặc đã từng đánh y, từng cú tát như trời giáng khiến đầu y choáng váng, cánh tay bị sức nặng của bàn chân đạp liên tục cũng không thể chịu đựng nỗi.

Có lẽ do còn chút nhân tính trong người, hoặc sợ không dám đánh chết y nên bọn họ để lại cho y lại chút hơi tàn, việc này còn tàn nhẫn hơn việc giết chết y.

Vì sao lại không giết chết y, y đã sẵn sàng rồi, đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi.

Thực sự không sống nổi dù chỉ là một giây.

Trước khi rời đi họ còn giải quyết tiểu tiện và phun nước bọt lên người y, cười đùa mặc quần áo hiện ngang rời đi.

Y hé mở mí mắt bị xước đến đau xót, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, ngắm nhìn thế giới vừa tàn nhẫn lại dịu dàng này.

Nếu nhắm mắt ở đây rồi mất đi thì thật hay quá, nếu ngày mai không phải là bình minh thì tuyệt quá.