Vướng Mắc Ngọt Ngào

Chương 102



Về ve vãn.

Bước vào xã hội và thời sinh viên ít nhiều đều có khác biệt, mặc dù trong vòng tròn của Thẩm Thư Dư đa số đều là sinh viên và thầy cô, nhưng cô phải thừa nhận mình đã bước vào nơi làm việc.

Hiện nay Thẩm Thư Dư làm cô giáo tại trung tâm đào tạo của chị họ Thẩm Cửu Cửu, trên cơ bản đều tiếp xúc với các học sinh. Nhưng một công ty có chế độ riêng, đương nhiên sẽ có đủ loại hạng mục khảo hạch.

Thường ngày Thẩm Thư Dư không tiếp xúc nhiều với các giáo viên khác, nhưng đến khi khảo hạch vào cuối tháng hoặc đầu tháng thì không khỏi bị đưa ra so sánh. Trái tim cô coi như rộng lượng, nghĩ sau này sẽ không mãi làm việc ở thành phố Phong Châu, chỉ coi công việc ở đây là một loại rèn luyện. Bớt đi áp lực cạnh tranh, công việc dường như cũng thoải mái hơn nhiều.

Ban đầu tiến vào hoàn cảnh mới cộng thêm con người của Thẩm Thư Dư chậm nhiệt, cô cũng không tiếp xúc nhiều với các giáo viên khác. Nhưng sau ba tháng làm việc Thẩm Thư Dư cũng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các giáo viên khác trong trung tâm đào tạo. Bởi thế ngoài giờ làm việc rảnh rỗi hay tụ tập tâm sự hóng chuyện với nhau hoặc là nói ra ý nghĩ của riêng mình.

Lại nói rất trùng hợp, Thẩm Thư Dư có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô lại biết Trương Kỳ ở đây. Nếu không phải Trương Kỳ tự giới thiệu, cô hoàn toàn không nhớ ra người này là ai.

Hồi năm thứ nhất, bởi vì Thẩm Thư Dư được múa mở màn cho lễ kỷ niệm thành lập trường mà bị người ta hắt thuốc màu màu đỏ, là do Trương Kỳ gây ra.

Nói tới việc đã qua, Trương Kỳ hết sức áy náy. Tuy rằng bốn năm trước cô ta từng nói xin lỗi trước mặt Thẩm Thư Dư ở phòng giáo vụ, nhưng chuyện đó vẫn là một cái gai chôn trong lòng Trương Kỳ.

Học cùng một trường, cơ hội chạm mặt của Trương Kỳ và Thẩm Thư Dư thực ra rất nhiều. Nhưng Thẩm Thư Dư quả thật không nhớ ra Trương Kỳ, cho nên dù là gặp thoáng qua cô cũng chẳng nhớ ra người trước mắt là ai. Nếu không phải Trương Kỳ đặc biệt nói về chuyện cũ kia, Thẩm Thư Dư căn bản không nhận ra Trương Kỳ trước mắt chính là người từng khiến cô khốn đốn.

Ai ngờ chỉ chớp mắt đã qua bốn năm.

Buổi trưa hôm nay hai người ngồi trong phòng tập nghỉ ngơi, Trương Kỳ tỏ vẻ áy náy nói với Thẩm Thư Dư: “Sau chuyện đó hễ khi tôi thấy cậu ở trong trường là đi đường vòng, thật sự cảm thấy không thể gặp mặt cậu.”

Thẩm Thư Dư vươn tay sờ mái tóc rối bời của Trương Kỳ, tỏ vẻ “vô lý” nói: “Cậu còn dám nói nhỉ, cậu không nói chúng ta còn có thể làm bạn, hiện tại xem ra…”

“Đừng mà.” Trương Kỳ tỏ vẻ vô tội, “Tôi đã lấy dũng khí rất lớn mới dám nói với cậu đấy.”

Thẩm Thư Dư cười: “Được thôi, vậy tôi rộng lượng không nhớ đến việc xưa nữa.”

Lúc này Trương Kỳ mới yên tâm: “Thực ra tôi hoàn toàn không biết cậu, cũng không oán không thù với cậu. Nhưng dù sao còn trẻ dại, làm chuyện sai lầm. Cảm ơn cậu tha thứ cho tôi.”

Bốn năm trước Trương Kỳ tuyệt đối không ngờ tới hôm nay sẽ cùng Thẩm Thư Dư ngồi với nhau trò chuyện.

Năm ấy cô ta làm sai đã nhận được hình phạt tương ứng, mấy năm nay cô ta vẫn rất tự trách. Hiện giờ có cơ hội xin lỗi lần nữa, trong lòng cô ta cũng dễ chịu hơn nhiều.

Thẩm Thư Dư không phải thánh nhân, nếu là vào bốn năm trước cô tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho Trương Kỳ. Nhưng sự việc đã qua lâu rồi, tất cả đều bình thản như dòng nước, hơn nữa trong khoảng thời gian đi làm cô và Trương Kỳ cũng dựng nên tình bạn tốt đẹp.

Nghĩ đến bốn năm trước Thẩm Thư Dư không khỏi nhớ lại ngày đó gặp Phó Chước lần đầu tiên. Chính là vào lúc trên đường đi tới phòng giáo vụ sau buổi kỷ niệm thành lập trường, cô đã đụng phải Phó Chước, cô bị bánh xe của anh bắn nước lên hơn nửa người. Cũng là sau hôm đó, giữa hai người đã có sự ràng buộc sâu sắc.

Mọi việc đều có nhân có quả, Thẩm Thư Dư không khỏi nghĩ rằng nếu ngày ấy cô không đến phòng giáo vụ thì có phải đời này sẽ không cùng xuất hiện với Phó Chước không. Cho nên có đôi khi cô cảm thấy rất may mắn.

Trước đây chuyện về Thẩm Thư Dư và Phó Chước chính là một đoạn giai thoại ở trong trường, Trương Kỳ cũng nghe được không ít.

Hiện tại Trương Kỳ thường xuyên có thể nhìn thấy Phó Chước tới đưa đón Thẩm Thư Dư đi làm tan ca, cô ta không khỏi sinh lòng hâm mộ: “Buổi tụ tập đêm nay đàn anh Phó Chước có đến không? Chị Cửu Cửu nói có thể dẫn theo người nhà đó.”

Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Anh ấy bận lắm, loại tụ tập này anh ấy không quan tâm cho lắm, tôi sẽ không gọi anh ấy đến.”

Buổi tiệc tối nay do bà chủ Thẩm Cửu Cửu dẫn đầu, toàn thể giáo viên trong trung tâm đào tạo đều đến nhà hàng năm sao ở nội thành ăn liên hoan. Việc này đã định vào tuần trước, Thẩm Thư Dư thuận miệng cho Phó Chước biết, cũng không nói muốn dẫn anh đi.

Vào cuối tháng mười thành phố Phong Châu đã chuyển lạnh, buổi tối ra ngoài cần phải mặc áo khoác giữ ấm.

Sau khi dạy xong Thẩm Thư Dư cũng vội vàng chạy qua, mấy hôm nay bởi vì nhiệt độ không khí thay đổi nên cô hơi cảm nhẹ, Phó Chước dặn dò nhiều lần bảo cô mặc thêm quần áo.

Sau khi tốt nghiệp Thẩm Thư Dư bắt đầu sống chung với Phó Chước. Hai người yêu nhau từ đại học cho tới giờ, Thẩm Thư Dư đã không còn rụt rè như hồi mới hẹn hò với Phó Chước, dọn vào nhà anh ở hình như trở thành một chuyện rất dĩ nhiên.

Ăn uống xong thì đã hơn tám giờ.

Khi Thẩm Thư Dư chuẩn bị đứng dậy thì nhìn di động, cô mới phát hiện một tiếng trước Phó Chước gửi tin nhắn cho cô nói là ở dưới lầu nhà hàng chờ cô.

Buổi tối cả đám người trò chuyện hăng say, Thẩm Thư Dư không có xem di động.

Lúc này cô vội vàng gọi điện thoại cho Phó Chước, hỏi anh: “Anh còn ở dưới lầu hả?”

“Ừ, em đi xuống là thấy xe anh ngay.” Phó Chước đáp.

Thẩm Thư Dư: “Anh đợi một tiếng rồi sao?”

Phó Chước: “Gần vậy.”

Thẩm Thư Dư: “Sao anh không gọi điện thoại cho em? Em không nhìn thấy tin nhắn của anh.”

Phó Chước: “Không có gì, anh ở trên xe chơi game.”

Sau khi cúp máy Thẩm Thư Dư vội vã nói tạm biệt với các bạn đồng nghiệp, cô lòng như lửa đốt đi xuống lầu. Xe của Phó Chước rất dễ thấy, Thẩm Thư Dư liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Anh quả nhiên ngồi trên xe chơi game.

Nhìn thấy Thẩm Thư Dư đi qua, Phó Chước tắt game, anh bước xuống mở cửa xe cho cô: “Ăn xong rồi à?”

“Ừm, xong rồi.” Khuôn mặt Thẩm Thư Dư đỏ bừng, ánh mắt nhìn Phó Chước có chút mất tự nhiên.

Phó Chước không để ý, anh xoay đầu xe nói: “Vậy cùng anh đi ăn bữa cơm.”

Tối nay anh hiếm khi về sớm chút, lại quên mất đêm nay cô có buổi tụ tập.

Trong lòng Thẩm Thư Dư càng tự trách hơn: “Em xin lỗi.”

Phó Chước vươn tay sờ má Thẩm Thư Dư, cười nói: “Xin lỗi con khỉ.” Anh nói xong lại không nhịn được trêu cô, “Nếu em áy náy thì buổi tối tự chủ động chút đi.”

Thẩm Thư Dư như là bị nói trúng tâm sự, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.

Lúc tụ tập các đồng nghiệp nói tới đủ chuyện, sau đó không biết làm sao nói tới chuyện sống chung với đàn ông. Đám người này rất dạn dĩ, nói ra một số chuyện riêng tư hoàn toàn không kiêng dè. Vì thế Thẩm Thư Dư ít nhiều cũng nghe vào đầu, không chỉ nghe lọt tai cô cũng muốn buổi tối thử xem có hiệu quả không.

Cùng Phó Chước ăn tối xong trở về thì mới hơn chín giờ.

Thẩm Thư Dư về nhà muốn đi tắm ngay, lúc đi tắm cô nghĩ tới chuyện đồng nghiệp nói tới, trái tim cô bèn đập rất nhanh. Tuy rằng đã ở bên Phó Chước nhiều năm, nhưng nội tâm cô không phải là người cởi mở, thế nên vẫn chưa dám làm ra chuyện bạo dạn. Các đồng sự nói trong lòng đàn ông thực ra rất muốn tìm kiếm một chút kích thích, thế thì càng đẩy mạnh mối quan hệ giữa hai người.

Thẩm Thư Dư tắm rất lâu, lúc đi ra cô đã thấy Phó Chước tới phòng vẽ bận việc. Nhịp tim cô đập thình thịch, gấp gáp tìm kiếm quần áo thích hợp trong tủ đồ.

Chiếc váy ngắn màu đen gợi cảm là thiết yếu, còn cần một đôi giày cao gót.

Có trời mới biết trong tủ đồ của Thẩm Thư Dư có bao nhiêu quần áo, nhưng phần lớn đều mới tinh, cô chưa từng mặc lần nào. Kể cả chiếc váy ngắn trên tay cô lúc này.

Sau khi thay đồ xong Thẩm Thư Dư nhìn mình trong gương, cô có phần không quen, ngay cả bản thân cũng phải thừa nhận rất khác lạ. Chiếc váy không tính là hở hang, nhưng mà như ẩn như hiện khiến người ta mơ mộng. Cô xõa ra mái tóc dài hơi xoăn của mình, sau khi thoa chút son đơn giản thì mang giày cao gót.

Bởi vì học múa cộng thêm chiều cao, Thẩm Thư Dư thường ngày ít mang giày cao gót. Trong tủ giày cũng có một hàng giày cao gót do Phó Chước mua, tất cả đều là nhãn hiệu có tiếng, cũng gần như mới toanh. Thẩm Thư Dư chọn một đôi màu nude, phối hợp với chiếc váy trên người gần như là kéo chân cô dài ra.

Không thể không nói, sau khi phụ nữ mặc váy vừa người và mang giày cao gót thì toàn thân có điểm khác biệt rõ ràng.

Nếu nói ban ngày Thẩm Thư Dư là một cô gái trong sáng đáng yêu, hiện tại trong chớp mắt cô biến thành một người đẹp gợi cảm.

Trang bị đầy đủ xong, cô đi từng bước ra khỏi phòng. Lúc đó Phó Chước còn ở trong phòng vẽ.

Thẩm Thư Dư gần như có thể nói là lần đầu tiên làm loại chuyện này, trong lòng cô rất khẩn trương, một mặt là bản thân không quen, mặt khác cũng sợ Phó Chước không quen.

Lúc đi đến cạnh cửa phòng vẽ Thẩm Thư Dư hít sâu một hơi, cô đang định tiến vào ai ngờ đụng phải lồng ngực rắn chắc của Phó Chước.

Phó Chước cũng bị Thẩm Thư Dư làm giật mình, anh lập tức vươn tay ôm lấy cô: “Sao em không lên tiếng…”

Nói chưa dứt lời anh đã nhận ra điểm khác lạ.

Thẩm Thư Dư xấu hổ không thôi, cô xoay người muốn chạy trốn nhưng bị anh ôm chặt lấy: “Vợ, em muốn làm gì?”

“Không làm gì cả…” Thẩm Thư Dư vươn tay đánh Phó Chước, “Anh buông ra đi.”

“Buông ra?” Phó Chước ôm cô càng chặt hơn, “Vì sao anh phải buông ra?”

Thẩm Thư Dư dứt khoát lỡ rồi thì làm thôi, cô đỏ mặt nói: “Anh không buông ra em làm sao tiếp tục chứ.”

Cổ họng Phó Chước kéo căng, anh quả nhiên buông ra.

Thẩm Thư Dư hít sâu một hơi, cô lùi ra sau nửa bước, sau đó giống như con rắn vươn tay kéo tay Phó Chước: “Anh đi theo em.”

Cô mang giày cao gót mười phân, bước đi rất cẩn thận, nhưng cũng vì dáng dấp chầm chậm như vậy mà khiến Phó Chước ngứa lòng. Sau khi kéo Phó Chước tới phòng ngủ, Thẩm Thư Dư dùng một tay đẩy anh lên giường, sau đó cô từ từ bò lên giường.

“Chồng ơi, chúng ta chơi một trò chơi được không.” Cô nói xong ngồi vắt ngang trên người anh.

Đôi mắt Phó Chước tối sầm, anh bình tĩnh trả lời: “Được.”

Em nói gì cũng tốt, có chết anh cũng cam tâm tình nguyện.