Vướng Mắc Ngọt Ngào

Chương 76



Sự ảnh hưởng của bạo hành gia đình đối với một người có thể là cả đời.

Hồi còn nhỏ Thẩm Thư Dư cho rằng gia đình mọi người cũng giống như ba mẹ cô, không phải hai ngày cãi một trận nhỏ thì ba ngày một trận lớn. Ba cô Trương Quốc Hồng nếu tức giận thì ra tay đánh Thẩm Quế Văn là chuyện bình thường.

Thẩm Thư Dư sống trong hoàn cảnh này gần bốn năm trời, khoảng thời gian đó là giai đoạn chuyển tiếp từ cấp một sang cấp hai, cũng là thời điểm cô thật sự có suy nghĩ của mình. Bởi vậy cô trở nên rất tự ti, hướng nội, khó mà tin tưởng người khác.

Sau khi trưởng thành một chút, Thẩm Thư Dư cũng bắt đầu hiểu được ba mẹ của bạn học khác đằm thắm như thế nào, ba bọn họ chưa bao giờ dám cãi lại mẹ bọn họ.

Tuy rằng Thẩm Thư Dư đã sớm hiểu được thế giới này có nhiều loại hình thái, nhưng cô ở trong thế giới nhỏ bé của mình không dám tiếp xúc với bên ngoài.

Sau một thời gian làm tâm lý trị liệu, trạng thái tinh thần của Thẩm Thư Dư rõ ràng có sự cải thiện rất lớn. Từ lúc đầu cô bài xích việc nhắc tới những chuyện cũ kia, cho đến khi từ từ chấp nhận rồi loại bỏ khỏi lòng mình.

Bác sĩ tâm lý đề nghị với Phó Chước, anh là bạn trai của Thẩm Thư Dư phải bảo vệ cô chu đáo. Để cho đối phương quên đi hết, làm người có thể che đậy những điều tồi tệ mà cô gặp phải trước đây.

Phó Chước lắng nghe nhớ kỹ trong lòng, lúc nào anh cũng nhắc bản thân phải đối xử với Thẩm Thư Dư tốt hơn.

Từ khi hai người quen nhau, chuyện Phó Chước tài hoa và hoa khôi Thẩm Thư Dư của ngành Nhân văn Nghệ thuật ở bên nhau không còn là bí mật.

Từ lời đồn Phó Chước là anh hùng cứu mỹ nhân đến cuối cùng ôm được mỹ nhân về nhà. Giai thoại này cũng đủ để khiến người ta tin phục. Ai bảo Thẩm Thư Dư có nhan sắc người thần ghen tị như vậy, là anh hùng cũng khó qua được cửa mỹ nhân.

Nhưng rốt cuộc vẫn sẽ có người không phục.

Hôm nay Thẩm Thư Dư theo thường lệ đến phòng vệ sinh rửa tay trong lúc nghỉ giữa giờ, mới vừa tiến vào cô đã bị người ta chặn ở một góc.

Dẫn đầu là một cô gái ăn mặc hợp thời trang đi tới trước mặt Thẩm Thư Dư, hỏi cô: “Cậu thật sự đang hẹn hò với Phó Chước?”

Thẩm Thư Dư không biết người này, nhưng cảnh tượng này hình như đã từng quen biết.

Cô thật sự chẳng sợ sệt chút nào, gật đầu với đối phương rồi nói: “Phó Chước là bạn trai tôi.”

Đối phương nở nụ cười hỏi Thẩm Thư Dư: “Cậu có biết tôi là ai không?”

Thẩm Thư Dư lắc đầu, cô thật sự không biết.

Cô gái kia vén mái tóc dài xoăn của mình, nói: “Khụ khụ, tôi tên là Hồ Nghệ, trước đây chúng ta đã từng gặp mặt.”

Thẩm Thư Dư cố gắng nhớ lại, cô rốt cuộc nhớ ra nhân vật chính của cảnh tượng dường như quen thuộc chính là nữ sinh trước mắt. Lần đó cũng là cô gái này dẫn theo một đám nữ sinh chặn đường cô, nhưng điều khác biệt là phong cách ăn mặc lần này của rất khác với học kỳ trước.

Trên mặt Hồ Nghệ có chút mất tự nhiên, nói với Thẩm Thư Dư: “Tôi không muốn làm khó cậu, chỉ muốn kết bạn thôi.”

Thẩm Thư Dư ngoan ngoãn gật đầu, tự giới thiệu: “Chào cậu, tôi là Thẩm Thư Dư.”

Hồ Nghệ kề sát nhìn Thẩm Thư Dư: “Cho nên Phó Chước rốt cuộc thích cậu điểm nào nhất? Mẹ nó tôi thật sự tò mò đấy.”

Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ tôi ngây thơ xinh đẹp hoạt bát lương thiện, ưu điểm thì nhiều lắm, để tối tôi hỏi lại anh ấy.”

Cô nói hết lời, mấy nữ sinh kia đều không nhịn được che miệng cười. Nghĩ thầm đừng nhìn dáng vẻ trông ngoan ngoãn của Thẩm Thư Dư, con người còn rất ngớ ngẩn dễ thương. Đâu có lạnh lùng giống như trong lời đồn nhỉ?

Dựa vào tâm tư kết bạn chân thành, Thẩm Thư Dư lấy ra mấy tấm phiếu trong túi chia ra cho mấy cô gái trước mặt, nói: “Tiệm trà sữa này là của Phó Chước, dùng tấm phiếu ưu đãi này có thể uống một cốc miễn phí ở tiệm. Đúng rồi, vào cuối tuần anh ấy sẽ tự mình làm trà sữa trong tiệm nửa ngày.”

Có thể uống trà sữa tự tay Phó Chước làm?

Mấy cô gái cầm lấy tấm phiếu Thẩm Thư Dư đưa qua rồi đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng cất vào trong túi.

Hiện giờ Phó Chước chính là một người nổi tiếng, chuyện anh là tác giả truyện tranh Tam Vô đã lan rộng trong trường từ lâu, quả thực chính là đại diện của đàn anh kêu mưa gọi gió. Có thể uống được trà sữa do tác giả truyện tranh tự làm, e rằng là phúc khí phải tu luyện mấy đời nhỉ?

Nói đến tiệm trà sữa, Thẩm Thư Dư cũng tốn không ít tâm tư. Tuy rằng lúc trước Phó Chước nóng đầu vì theo đuổi cô mà mua cửa tiệm trà sữa này, nhưng dù sao cũng là cửa hàng mặt tiền tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố, Thẩm Thư Dư không muốn cửa tiệm này im hơi lặng tiếng đóng cửa. Thế là cô mang thái độ nữ chủ nhân giúp quản lý. Trước kia cô là em gái làm thêm của tiệm trà sữa, hiện tại các bạn làm chung không khỏi gọi cô một tiếng bà chủ.

Nán lại phòng vệ sinh một lúc, khi Thẩm Thư Dư về phòng học thì đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Phương Giác thấy Thẩm Thư Dư trở về bèn hỏi: “Chẳng phải cậu nói đi rửa tay thôi à? Sao đi lâu vậy?”

Thẩm Thư Dư chà bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của mình, nói: “Mới vừa quen biết vài người.”

“Ai thế?”

“Hồ Nghệ.”

Phương Giác đã từng nghe cái tên Hồ Nghệ này, cô nghĩ nghĩ nói: “À, nghe nói bạn thân của Hồ Nghệ từng theo đuổi Phó đại thần.”

Thẩm Thư Dư nghe vậy hơi nhướng mày.

“Chính là cái người kia ấy, lén vào nhà Phó đại thần cởi sạch nằm trên giường anh ấy, cuối cùng bị cảnh sát dẫn đi.”

Nghe nói vậy Thẩm Thư quả thật nhớ ra: “Hóa ra là người này à.”

= = =

Buổi tối Thẩm Thư Dư theo thường lệ đến nhà Phó Chước trải qua thế giới nhỏ của hai người.

Hai người ở chung hết sức hài hòa, còn tốt hơn một trăm lần so với tưởng tượng của Thẩm Thư Dư. Anh vẽ truyện tranh, cô thì ở một bên im lặng đọc sách làm bài tập. Chờ anh vẽ xong truyện tranh, cô là người xem đầu tiên.

Thẩm Thư Dư nhớ lại chút chuyện xảy ra hôm nay, cô tò mò hỏi Phó Chước: “Hồi trước thật sự có một cô gái cởi sạch nằm trên giường anh hả?”

Bên trong tĩnh lặng, cô nói nhỏ giọng, chữ cuối cùng luôn thích kéo ra một tí, lọt vào lỗ tai Phó Chước càng nhạy cảm hơn.

Phó Chước đang vẽ tranh, anh nghe vậy không để ý nói: “Hình như là có.”

“Cái gì là hình như chứ?” Thẩm Thư Dư phồng má, “Chẳng lẽ anh không nhớ loại chuyện này ư?”

Phó Chước lắng nghe giọng điệu của bạn gái mình không ổn lắm, anh chẳng nói hai lời buông bút vẽ đi về phía Thẩm Thư Dư đang ngồi trên sô pha.

“Nhớ.” Anh thuận thế ngồi xuống ôm cô vào lòng, kể lại đầu đuôi gốc ngọn.

Lần đó anh thật sự báo cảnh sát, không chỉ đi lấy khẩu cung mà còn vứt đi chiếc giường kia mà mua cái mới. Nhưng loại chuyện hiếm gặp này anh đã ném ra sau đầu từ lâu, Thẩm Thư Dư không nhắc tới anh cũng chẳng nhớ.

Chỉ là anh cũng không khỏi tò mò, hỏi cô: “Sao em biết việc này?”

Thẩm Thư Dư liếc nhìn anh, nói: “Lời đồn về anh nhiều lắm, tùy tiện kéo một người trong trường tới hỏi cũng biết.”

“Ồ?” Phó Chước hôn chụt lên má Thẩm Thư Dư, “Anh còn có lời đồn nào nữa?”

Thẩm Thư Dư nghĩ kỹ lại, hình như ngoài chuyện này thì không có cái khác nữa.

Hồi lâu không đáp lại được, cô dứt khoát bắt đầu chơi xấu, ôm lấy cổ anh hôn lên môi anh.

Chuyện hôn môi đã trở nên quen thuộc, Thẩm Thư Dư dần dần nắm bắt tâm lý của Phó Chước, chỉ cần cô chủ động hôn anh, chuyện có lớn đến đâu anh cũng có thể đặt sang một bên.

Gần một tháng nay, gần như mỗi tối Thẩm Thư Dư đều ở chỗ Phó Chước cho tới sắp mười giờ, sau đó khi cổng trường sắp đóng lại thì cô trở về phòng ký túc nghỉ ngơi.

Ai cũng nói cần hai mươi tám ngày hình thành thói quen. Khoảng thời gian ban đầu là vì Thẩm Thư Dư phải ở nhà Phó Chước làm tâm lý trị liệu, sau đó dần dần thành thói quen đến chỗ anh. Dù sao nhà anh cách trường rất gần, đặc biệt là vô cùng ấm áp.

Đối với người sợ lạnh như Thẩm Thư Dư thì cái gì cũng kém hơn một chữ ấm. Không chỉ trong nhà Phó Chước ấm, trên người anh cũng rất ấm áp.

Sau đó hai người cứ hôn mãi, Thẩm Thư Dư bị Phó Chước đè lên sô pha. Tay cô vẫn vòng qua cổ anh, ánh mắt mê ly nhìn anh.

Phó Chước hơi ngẩng đầu lên, khẽ khàng dụ Thẩm Thư Dư: “Hôm nay là thứ sáu, buổi tối em có thể ở lại không?”

Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Không được, em đã nói với Phương Giác sẽ về ngủ.”

Dạo này Phương Giác nhiều lần oán trách Thẩm Thư Dư có bạn trai rồi không có nhân tính, trong phòng ký túc vốn chỉ có hai người, Thẩm Thư Dư lần nào cũng về muộn như vậy, làm hại Phương Giác luôn chạy sang phòng ký túc khác ngủ. Có điều con người Phương Giác đi đâu cũng được hoan nghênh, tính cách cởi mở là ưu điểm lớn nhất của cô.

Phó Chước giống như chú chó Husky cọ trên mặt Thẩm Thư Dư, anh nói: “Người khác đều muốn đâm đầu chui lên giường anh, rốt cuộc em còn muốn để anh chăn đơn gối chiếc bao lâu đây?”

Thẩm Thư Dư thấy dáng vẻ của anh không nhịn được bật cười, độ tương phản đáng yêu thật sự quá lớn, rõ ràng là một người rắn rỏi nhưng làm nũng còn hơn cô.

“Kỳ nghỉ tiết thanh minh sắp đến rồi, em định quay về nhà một chuyến.” Cô nói sang chuyện khác.

Phó Chước nghe vậy gật đầu: “Ừm, anh cùng em trở về.”

“Anh có tiện không? Nếu không tiện thì đừng đi, mệt lắm.” Thẩm Thư Dư biết lượng công việc một ngày của Phó Chước rất khổng lồ. Anh không chỉ vẽ truyện tranh, còn phải làm đạo diễn phim hoạt hình. Dạo này phòng làm việc cũng muốn phát triển lớn mạnh, thời gian ngủ mỗi ngày của anh đều rất ít. Vả lại học kỳ này anh là năm thứ tư sắp tốt nghiệp, còn phải chuẩn bị tác phẩm tốt nghiệp và luận văn tốt nghiệp.

Trước đây Thẩm Thư Dư còn lo lắng sau khi anh tốt nghiệp tình cảm giữa hai người có bị ảnh hưởng không, ai ngờ bây giờ Phó Chước còn tiếp tục ở lại trường học nghiên cứu sinh. Nói cách khác, sau khi tốt nghiệp năm thứ tư, Thẩm Thư Dư và Phó Chước vẫn học cùng trường.

Phó Chước tỏ vẻ hờ hững: “Cái này có gì mệt chứ? Thực ra anh hy vọng em có thể thật sự khiến anh mệt một chút.”

Thẩm Thư Dư biết lời nói của Phó Chước có ý khác, cô sốt ruột đẩy anh: “Mau đi vẽ truyện tranh của anh, bằng không buổi tối lại phải thức đêm.”

Nào ngờ Phó Chước lại chơi xấu, nói cái gì cũng không chịu nhổm dậy khỏi người Thẩm Thư Dư.

Lòng bàn tay anh hình như càng ngày càng nóng, lén lút không an phận trên lưng Thẩm Thư Dư. Thẩm Thư Dư sợ ngứa vươn tay đẩy anh, trong lúc xô đẩy tay anh trực tiếp tìm được làn da cô dưới vạt áo.

Thẩm Thư Dư giật mình, đáy mắt đều là vẻ khẩn cầu, hai tay cô chống trên lồng ngực Phó Chước nói: “Đừng quậy có được không…”

Lòng bàn tay nóng bỏng của Phó Chước chậm rãi dạo chơi trên lưng Thẩm Thư Dư, anh nói: “Con rể xấu anh đây dù sao cũng phải đi gặp mẹ vợ kính yêu.”

Thẩm Thư Dư hơi thẹn thùng đỏ mặt, cũng thành thật nói với Phó Chước: “Em còn chưa nói với mẹ em đang yêu.”

Tuy rằng đã là sinh viên được tự do yêu đương. Nhưng ở trước mặt Thẩm Quế Văn, Thẩm Thư Dư hình như rất thận trọng, như là học sinh tiểu học nhìn chủ nhiệm lớp. Sự thân thiết giữa hai mẹ con đương nhiên cũng có, chỉ là so với mẹ thì Thẩm Thư Dư gần gũi hơn với bà ngoại đã chăm sóc mình từ hồi nhỏ.

Chuyện yêu đương đối với Thẩm Thư Dư như là lén yêu sớm, cô căn bản ngượng ngùng chủ động nhắc với mẹ. Cô nghĩ tới chờ khi mối quan hệ với Phó Chước càng ổn định hơn thì cô sẽ đưa anh đến nhà giới thiệu cho ông bà ngoại và mẹ.

Phó Chước cúi đầu cắn môi Thẩm Thư Dư như là trừng phạt, anh nói: “Anh thì đã gửi ảnh của em cho ba anh xem, ông ấy rất hài lòng.”

Thẩm Thư Dư nghe vậy mở to mắt, cô thẹn thùng hỏi: “Chuyện hồi nào? Sao anh không nói với em?”

“Anh nói với ba hồi năm ngoái.” Phó Chước cụp mắt nói, “Lúc đó Tết ba hỏi anh đi đâu mừng năm mới, anh nói anh đuổi theo vợ. Ông ấy tò mò em trông thế nào, thế là anh gửi ảnh của em cho ba xem.”

Nhưng năm ngoái Thẩm Thư Dư còn chưa bằng lòng ở bên Phó Chước.

Nhớ lại từng chuyện giữa hai người, Thẩm Thư Dư càng cảm thấy may mắn mình không từ bỏ anh.

Hai tay cô từ chống lên lồng ngực anh dần dần chuyển thành ôm cổ anh, sau đó ngửa đầu hôn môi anh. Cô bắt chước kiểu anh thích mà cắn nhẹ bờ môi anh, mút mát lưỡi anh, bàn tay nhỏ bé bất giác bám lấy anh, khiêu khích anh.

“Phó Chước, em sẽ nói với mẹ em có bạn trai rồi, hơn nữa em cũng tin tưởng bà ấy nhất định sẽ rất thích anh.”

Bởi vì anh, em mới tin tưởng trên thế giới này có tình yêu đẹp như vậy.