Mặc dù là buổi tối, bởi vì có đèn nên hoàn cảnh trên núi cũng trông rất xinh đẹp.
Từ dưới chân núi lên đỉnh núi có một đường bậc thang đá, cứ cách một đoạn sẽ có một cái đình để cho người ta dừng chân nghỉ ngơi, ở cuối con đường đá là một ngôi chùa.
Thẩm Thư Dư không quen với việc leo núi, hơn nữa cô leo núi lâu một chút là sẽ đau đầu gối. Bởi vì học múa từ bé, trên người Thẩm Thư Dư có không ít vết thương nhỏ, thường ngày cô để ý nhiều hơn cũng không có gì thái quá.
Tối nay hai người đều ăn no căng, thong thả leo lên núi, định đi tới cái đình đầu tiên thì sẽ xuống núi.
Cũng chỉ hơn bảy giờ, lúc này người leo núi rất nhiều, nam nữ già trẻ kết bè kết đội. Như Phó Chước và Thẩm Thư Dư tay trong tay đi thong thả vừa nhìn là biết cặp đôi.
Người bình thường thiếu rèn luyện sau khi leo chừng trăm mét thì sẽ thở hổn hển rõ ràng. Điều ấy không xuất hiện trên người Thẩm Thư Dư và Phó Chước, thường ngày Thẩm Thư Dư nhảy múa cần huấn luyện với cường độ cao, cần thể lực và sức chịu đựng. Mấy năm nay Phó Chước tập thể hình cũng không phải chỉ nói thôi, cơ bắp cường tráng của anh chính là chứng minh tốt nhất.
Trước kia Thẩm Thư Dư thường xuyên nghe người ta nói Phó Chước có vóc dáng tốt, nhưng cô luôn không chú ý đến những điều đó. Đêm nay là lần đầu tiên cô chạm vào cơ bụng trong truyền thuyết, lòng bàn tay trước mắt giống như vẫn còn nóng rần.
Hai người đi chầm chậm trên đường, Phó Chước hay hỏi Thẩm Thư Dư một câu: “Em mệt không?”
Thẩm Thư Dư luôn lắc đầu nói mình không mệt.
Một lần hai lần là quan tâm săn sóc, sau khi hỏi nhiều lần Thẩm Thư Dư cảm thấy Phó Chước quá dong dài, cô không nhịn được véo tay anh, nói: “Em thật sự không mệt mà, không hụt hơi chút nào. Cảm giác có leo lên một cái đình nữa cũng không thành vấn đề.”
“Ờ.”
Thẩm Thư Dư thấy Phó Chước tỏ vẻ không cam lòng, cô chớp đôi mắt to nhìn anh: “Sao vậy?”
Phó Chước nói thật: “Em không mệt anh không có cơ hội.”
“Cơ hội gì chứ?”
“Anh muốn cõng em.”
Thẩm Thư Dư nghe vậy cười khúc khích: “Cõng em làm gì, mệt chết đi được.”
“Chẳng phải muốn cho em thấy sự nam tính của anh à.” Anh ngây ngô nói, “Để cho người khác nhìn thấy bạn trai em mạnh mẽ bao nhiêu.”
“Anh có ngốc không hả.”
Nhưng sau đó khi xuống núi Thẩm Thư Dư quả thật để Phó Chước cõng một đoạn. Có một câu nói rất đúng, lên núi thì dễ xuống núi thì khó. Thẩm Thư Dư đã hiểu ý trên mặt chữ, chặng đường xuống núi đối với đầu gối của cô mà nói không được thoải mái cho lắm.
Phó Chước toại nguyện được cõng người đẹp, bước chân xuống núi chậm rãi, rất sợ người phía sau bị va chạm. Thẩm Thư Dư vòng tay qua cổ anh, giống như đứa nhỏ cưỡi trên lưng anh.
Có lẽ cảnh tượng này trông quá ấm áp, Thẩm Thư Dư không nhịn được nói với Phó Chước: “Em nghe bà ngoại kể, hồi trước ba em rất thương em, khi đó em ở nhà ông bà ngoại, ba em luôn thích cõng em lên núi hái trái cây.”
Cô dính sát bờ lưng anh, gò má vùi ở cổ anh.
Khi Thẩm Thư Dư nói tới ba mình cô hình như luôn có hai loại hồi ức, một là cái người đối xử với cô như bảo bối, một là người ba bị ma nhập.
Bởi vì từ nhỏ đã chứng kiến bạo hành gia đình, điều đó rất bất lợi cho sự phát triển về thể chất và tinh thần của Thẩm Thư Dư. May mà hiện tại cô bước ra khỏi những hồi ức không thoải mái kia.
Phó Chước cứ vậy thong thả cõng cô, bỗng nhiên có cảm giác tê dại từ trong lòng lan truyền khắp toàn thân.
Anh nhẹ giọng đáp lại, nghiêm túc lắng nghe. Anh cao lớn mạnh mẽ, cõng một cô gái gần 90 cân một mạch xuống núi cũng không thấy mệt, nhưng tâm tư anh lại rối bời.
Khoảng thời gian trước, khi Thẩm Thư Dư làm tâm lý trị liệu Phó Chước đều nghiêm túc ngồi bên cạnh cô, cho nên anh cũng nghe cô nói tới rất nhiều chuyện hồi nhỏ. Có lẽ cũng vì tâm lý trị liệu, hiện tại Thẩm Thư Dư thử nói ra ý nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng mình.
Có một người cùng chia sẻ là một điều hạnh phúc và viên mãn, trước khi tiếp nhận tâm lý trị liệu Thẩm Thư Dư chưa bao giờ cho là vậy.
Phó Chước nghe Thẩm Thư Dư nói xong, anh cũng nói: “Vậy ba anh tệ hơn ba em rồi, trong ấn tượng của anh ông ấy luôn là người bận rộn, thỉnh thoảng gặp được vài lần thì ông ấy đều say mèm.”
Nhắc tới ba mình, Phó Chước hình như cũng có vô số lời phàn nàn.
Phó Chước nói: “Vợ à em biết không? Anh ghét nhất là người uống rượu.”
Thế nên anh chưa bao giờ ham mê rượu chè, trừ khi cần thiết nếu không sẽ hoàn toàn không đụng vào rượu ở trên bàn ăn.
Thẩm Thư Dư cũng nghiêm túc lắng nghe, ngón cái của cô vuốt nhẹ hầu kết gồ lên trên cổ Phó Chước, cô đáp: “Ba anh là một người rất xuất sắc, một người xuất sắc khẳng định là rất cố gắng nỗ lực. Con người khó có thể làm tốt đôi bên, nếu bác ấy phải bận tâm đến sự nghiệp thì sẽ rất khó để ý đến việc nhà. Anh nên hiểu bác ấy nhiều hơn.”
Phó Chước hừ nhẹ một tiếng: “Tiền đủ xài là được, kiếm nhiều như vậy có ích lợi gì? Hiện tại trọng trách trên người ông già hình như càng ngày càng nặng, không chỉ có tập đoàn của mình, mà còn đặt trên người thuế má của cả thành phố.”
Thẩm Thư Dư không hiểu những thứ này, nhưng cô có thể hiểu được điểm khác. Hơn nữa cô nghe ra tuy rằng Phó Chước ăn nói cứng rắn, thực ra anh rất quan tâm đến ba mình.
Lòng bàn tay to lớn của anh bóp nhẹ đùi cô: “Hửm?”
Thẩm Thư Dư nói: “Thực ra cách xử sự của anh không được tốt lắm, rõ ràng anh có lòng lương thiện, nhưng cứ khiến người ta cảm thấy khó chịu.”
“Ông đây là người như vậy.” Phó Chước mạnh miệng đáp lại.
Thẩm Thư Dư vỗ nhẹ bờ vai anh, quở mắng: “Anh không được như vậy, anh có biết không, trước kia em ghét anh một phần nguyên nhân lớn là bởi vì thái độ của anh, cảm thấy rất bá đạo vô lý.”
Phó Chước bị nói trúng không còn cáu kỉnh nữa.
Thẩm Thư Dư nói tiếp: “Thực ra em rất hâm mộ anh có một người ba tốt, con người luôn ở trong phúc mà không biết phúc. Cho nên anh phải hiểu ba anh nhiều hơn.”
Phó Chước nghe được giọng nói cô đơn của cô, trái tim suýt bị vỡ vụn, anh dỗ dành: “Ừm, anh biết rồi.”
Ở trên người anh lung lay khẽ khàng, Thẩm Thư Dư dần dần buồn ngủ. Cô nhẹ đến mức anh cõng trên lưng hoàn toàn như không có cảm giác, chẳng hề thở hổn hển, từ cái đình đi một mạch tới chân núi.
Trò chuyện trên đường Thẩm Thư Dư hình như quên anh có mệt hay không, chờ khi phản ứng lại cô vội vàng giãy dụa đòi xuống: “Mau thả em xuống, anh mệt rồi.”
“Mệt cái gì? Con đường có mấy bước thì tính là gì?” Phó Chước tỏ vẻ lơ đễnh.
Dưới sự kiên trì của cô, Phó Chước đành phải thả cô xuống. Người xuống rồi anh lập tức cảm thấy trống không, cảm xúc mềm mại kia cũng bị cô mang đi.
Phó Chước theo bản năng đưa mắt nhìn Thẩm Thư Dư đang chỉnh lại quần áo. Thời tiết ấm áp, cô cũng chỉ mặc chiếc áo len mỏng, bởi vì mới xuống khỏi người anh, vạt áo của cô hơi đẩy lên trên, cô lập tức kéo xuống thuận tiện chỉnh lại cổ áo của mình.
Từ cổ áo cô có thể nhìn thấy đường cong khiến người ta mơ mộng, hơn nữa Phó Chước nhìn từ trên cao xuống. Ánh mắt anh tối sầm, giúp cô chỉnh lại quần áo, giọng anh mang vẻ mất tự nhiên nói: “Cổ áo có phải hơi thấp không?”
Thẩm Thư Dư cúi đầu nhìn.
Chiếc áo này cổ tròn không thấp tí nào.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nắm bắt tầm mắt của Phó Chước, cô tức giận co bàn tay thành quyền đấm anh: “Anh cái đồ sắc lang!”
“Sắc lang gì mà sắc lang?” Phó Chước bật cười giữ lấy hai tay cô ấn vào lồng ngực mình, “Này, ông đây là bạn trai quang minh chính đại của em.”
Mỗi lần nói đến từ bạn trai, trên khuôn mặt Phó Chước hình như phát ra tia sáng.
Từ khi quen nhau tới giờ Thẩm Thư Dư nhìn thấy rõ ràng niềm vui của anh từ trong ra ngoài. Kéo cô cũng bị ảnh hưởng theo, dường như cảm thấy rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Thẩm Thư Dư đỏ mặt.
Phó Chước dứt khoát dùng một tay ôm lấy cô đi xuống vài bậc cầu thang còn lại: “Thẹn thùng cái gì?” Nói xong anh hôn chụt môi cô một cái, “Chúng ta mau chóng về nhà làm việc chính.”
Khuôn mặt Thẩm Thư Dư còn đỏ hơn, cô ngượng ngùng vùi mình vào trong lòng anh.
= = =
Việc chính thực ra là về nhà xem phim.
Phó Chước mới mua một chiếc máy chiếu, hiệu quả chiếu ra có thể so sánh với rạp chiếu phim. Thực ra so với việc xem phim ở rạp, hai người cùng nhau nằm ở nhà xem thì càng thoải mái hơn.
Máy chiếu rọi thẳng trên mặt tường màu trắng, trong hoàn cảnh tối tăm lập tức tạo ra bầu không khí xem phim ảnh.
Lần gần nhất bọn họ cùng nhau xem phim là vào mùng bảy Tết. Hôm nay Thẩm Thư Dư chợt nảy ra ý nghĩ muốn xem lại bộ phim điện ảnh hôm đó. Phó Chước không có ý kiến gì, anh trực tiếp chi tiền mua bản gốc của bộ phim này.
Sau khi làm xong tất cả Phó Chước ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thư Dư, anh dùng một tay bế cô lên ngồi trong lòng mình.
Thẩm Thư Dư thỉnh thoảng luôn có một ảo giác hình như ở bên Phó Chước mình chẳng có chút trọng lượng gì, anh nhẹ nhàng ôm cô bồng bế cô, cô căn bản không có quyền từ chối và phản kháng.
Bộ phim điện ảnh bắt đầu mở màn, là hình ảnh quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Hơn nữa tình huống xem phim khác biệt, lần trước hai người còn giữ khoảng cách, hôm nay thì dính chặt nhau.
Mặc dù xem lần thứ hai, Thẩm Thư Dư vẫn xem phim một cách nghiêm túc. Chỉ là người phía sau cô luôn quấy rầy cô, không để cô yên tĩnh. Anh lúc thì hôn nhẹ lỗ tai cô, chốc lại gặm cắn cổ cô. Thẩm Thư Dư rụt cổ tránh né, nhưng Phó Chước luôn có biện pháp quấy rầy cô nữa.
“Anh đừng quậy…mau xem phim kìa.”
Rốt cuộc là ai nói phải chạy nhanh về nhà xem phim hả? Nhưng rốt cuộc anh có xem phim hay không?
Phó Chước làm lơ, hai tay anh vòng lấy eo cô cọ cọ: “Sao anh không xem chứ?”
Không cần xem cũng biết tình tiết kế tiếp.
Thẩm Thư Dư đang bực bội bị Phó Chước quấy rầy, đột nhiên vang lên tiếng chuông di động. Cô bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, sau đó co người sang bên cạnh. Phó Chước thuận thế kéo cô về trong lòng mình, rồi bắt máy: “A lô?”
“Dạo này đang bận cái gì?” Đầu bên kia giọng nói sang sảng hỏi.
Phó Chước thản nhiên trả lời: “Cứ vậy thôi, ba có việc gì?”
“Có việc gì? Thằng nhóc thối tha này, từ Tết tới giờ cũng không thấy anh về nhà, anh thật sự không để ba anh trong mắt à?”
Thẩm Thư Dư nghe được từng chữ từng câu, cô mau chóng dời sự chú ý trên người Phó Chước.
Phó Chước yếu ớt bởi cái nhìn chằm chằm của Thẩm Thư Dư, anh muốn đứng dậy, không ngờ đôi bàn tay nhỏ bé kia bắt lấy anh không cho bỏ đi.
Buổi tối hai người nói rất nhiều chuyện về gia đình của riêng mình, lúc này lại nhận được điện thoại của ba, Thẩm Thư Dư tỏ rõ bảo anh sửa lại thái độ nói chuyện. Cô còn rất tinh ý mà giảm xuống âm thanh của máy chiếu.
Đầu dây bên kia cằn nhằn một hồi lâu, Phó Chước không nhịn được nói xen vào: “Ba à, có phải ba nhớ con không?”
Bên kia ngẩn ra rồi la hét: “Ai nhớ anh, anh đừng có dán vàng trên mặt mình.”
Phó Chước cười: “Được rồi được rồi, con biết ba tuổi này rồi khá kín đáo, nhớ con thì cứ nói thẳng ra đi. Con về gặp ba một lần.”
“Tôi không gọi điện thoại cho anh thì anh không nhớ tới tôi phải không?” Phó Chính Huy nói sang chuyện khác, “Hai hôm nữa là tiết thanh minh, anh về nhà cho tôi!”
Phó Chước nhìn Thẩm Thư Dư ở trong lòng, nói với bên kia: “Cái đó nói sau.”
Phó Chính Huy không nhiều lời với Phó Chước nữa, cuối cùng ông chỉ ném lại một câu “Tùy anh” rồi cúp máy.
Tiết thanh minh là vào thứ năm tuần sau.
Phó Chước vốn muốn cùng Thẩm Thư Dư về huyện An Hồng, đương nhiên không thể đồng ý bên này lại hứa hẹn với bên kia.
Thẩm Thư Dư kéo tay Phó Chước: “Tiết thanh minh anh phải về nhà, không thể tùy hứng.”
Phó Chước còn chưa lên tiếng, Thẩm Thư Dư trực tiếp hôn lên môi anh: “Anh nghe lời đi.”