Vương Mệnh

Chương 351: 351





Lại nói, khi bọn Giang Phong xuất hiện trước cửa hang động liền nhìn thấy có một toán khô lâu binh đang trấn thủ bên trong, gồm cả thương binh và cung binh, tổng cộng ước gần 50 tên.

Bọn họ nhìn thấy có người đi vào, trong hốc mắt lấp loáng ánh lục quang, rồi dàn thành đội ngũ, từ từ tiến ra.
Giang Phong nhìn bọn khô lâu binh một lượt, thấy bọn chúng chỉ là tiểu quái, thực lực không đáng kể, liền nói :
- Diệt sạch bọn chúng.
Sau đó Giang Phong lùi lại cửa hang, bế Long nhi đứng xem mọi người chiến đấu.

Được lệnh, Lưu An, Tôn Chấn lập tức múa đao xông thẳng vào đội ngũ khô lâu binh.

Giang Thạch Khê và Ngô Bang cũng sử dụng pháp thuật tấn công.

Có điều bọn tiểu quái này thực lực không đáng kể, bọn họ chỉ sử dụng phổ thông kỹ năng, phổ thông công kích, không sử dụng đến Thần thuật.

Dù vậy, trung vị thần sử dụng phổ thông pháp thuật thì uy lực tăng gia gấp bội hoặc hơn nữa, cấp độ của pháp thuật càng thấp thì tỷ lệ gia tăng càng cao.
Lưu An, Tôn Chấn cao tốc xung thẳng qua đội hình khô lâu thương binh, xông vào giữa đội ngũ khô lâu cung binh, tiến hành đại đồ sát.

Mỗi lần Đại đao quét qua, ít nhất cũng vài ba khô lâu binh bị chém làm đôi.

Đao khí còn làm hài cốt tan thành cát bụi.

Trong khi đó, Giang Thạch Khê và Ngô Bang liên tiếp rải pháp thuật xuống đầu bọn khô lâu thương binh, hiệu suất còn cao hơn.

Chỉ sau vài phút, đám khô lâu thương binh toàn diệt, còn đám khô lâu cung binh sau ít phút nữa cũng diệt vong hoàn toàn.

Chỉ đáng tiếc là đẳng cấp chênh lệch quá lớn, bọn Giang Phong chẳng thu được bao nhiêu kinh nghiệm trị.
Tiêu diệt xong đám khô lâu binh, bọn Giang Phong tiến vào hang động.

Xem xét một lượt, Ngô Bang nói :
- Đại nhân.

Nơi đây dường như là một khoáng động bị bỏ hoang.
Ở cuối hang động có một thông đạo dẫn xuống bên dưới.

Mọi người đi vào đó.


Xuống độ sâu khoảng hơn 10 mét là đến một hầm mỏ rộng lớn, rộng hàng trăm mét, trần hầm cũng cao gần 10 mét, rất thông thoáng.

Đến đây, Giang Phong đã biết vì sao nơi này bị bỏ hoang – hết khoáng sản.
Trong hầm mỏ có rất nhiều khô lâu binh, nhưng bọn Giang Phong không có hứng thú tiêu diệt.

Chẳng có kinh nghiệm trị, chẳng có chiến lợi phẩm, tiêu diệt bọn chúng cũng chẳng có lợi ích gì.

Long nhi nhìn quanh một lượt, rồi hỏi :
- Phụ vương ơi.

Sao ở đây có nhiều bạch cốt tinh quá vậy ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Có thể ngày trước ở đây xảy ra tai nạn làm nhiều người chết chăng.
Giang Phong và Long nhi đang nói chuyện, đột nhiên Lưu An lướt nhanh về một góc, Đại đao vung lên, rồi một tiếng gào thê thảm vang lên chấn động cả hầm mỏ.

Giang Phong giật mình nhìn về phía đó.

Khô lâu binh không thể kêu gào, hẳn còn có sinh vật nào khác.
Không phải xương khô, mà là thi thể, có điều trải qua thời gian trường hà không ngừng tiền tiến đã làm cho thi thể khô khốc, thủy phân trong thi thể mất hết, chỉ còn da bọc xương, kiểu này gọi là gì nhỉ ? Can thi.

Phải, trong tiểu thuyết vẫn gọi là can thi, tức là thi thể khô khốc.

Trên người vận trường bào màu trắng dài quá gót, đầu đội mão ma pháp sư đỉnh nhọn, tay cầm cốt trượng … Cốt trượng ? Ma pháp hệ ? Chẳng lẽ là vong linh ma pháp sư ? Giang Phong vội quát :
- Đừng sát tử.

Bắt sống về nghiên cứu.
Lưu An vừa định bồi thêm một đao kết liễu địch thủ, nghe Giang Phong bảo vậy, liền xoay sống đao đập xuống đầu đối phương, khiến gã bất tỉnh, rồi giơ tay thộp cổ xách về.

Giang Thạch Khê cũng ưa nghiên cứu, liền bước tới đón lấy, tranh thủ xem xét tại chỗ.

Giang Phong lại bảo :
- Kiểm tra nơi đây xem có gì lạ nữa không ?
Mọi người vâng dạ chia ra sục sạo tìm kiếm xung quanh.


Kết quả đương nhiên là có thu hoạch.

Lưu An đã tìm ra kho tàng của gã tù binh kia.

Có thể gã ta giai vị, đẳng cấp không cao nên chiến lợi phẩm cũng không có gì đặc biệt : 1 kiện bạch ngân trang bị (Âm vân pháp trượng), 3 kiện thanh đồng trang bị (Ưu nhã khinh giáp, Vong giả lưu kim quan, Long thương), 2 quyển Ma pháp kỹ năng thư (Vong linh triệu hoán thuật, Cường lực xung kích), ngoài ra còn có một ít ngân tệ và thủy tinh.

Đương nhiên thủy tinh trở thành đồ chơi của Long nhi.

Trang bị và kỹ năng thư, Giang Phong cất vào Không gian giới chỉ, những thứ này cấp độ quá thấp, đối với bọn Giang Phong chẳng có tác dụng gì đáng kể.

Hai quyển kỹ năng thư lại là Ma pháp chứ không phải Pháp thuật, càng chứng tỏ suy đoán ban đầu của Giang Phong, nơi đây có bối cảnh phương tây.
Rời khỏi khoáng động, cảm thấy cứ khảo sát như thế này hiệu suất quá chậm, Giang Phong quyết định thăng không, tức là bay trên trời chứ không đi bộ dưới đất nữa.

Mọi người tối thiểu cũng là trung vị thần, phi hành không thành vấn đề.

Chỉ có Long nhi mới chỉ là trung giai bán thần, nhưng còn nhỏ, được Giang Phong bế trong lòng.
Mọi người thăng không.

Bay trên trời quả nhiên hiệu suất cao hơn hẳn.

Bọn Giang Phong có thể nhìn thấy phạm vi rộng hơn.

Phía dưới là vùng đất đai bằng phẳng, phía tây nam có một số ngọn đồi thấp nhấp nhô, phía tây bắc là vùng đầm lầy.

Cây cối ở Địa hạ thế giới đa số ít lá hoặc trơ trụi, kỳ hình quái trạng, thậm chí còn có cả loại cây ăn thịt.
Mọi người cứ bay, cứ bay.

Chẳng biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên từ xa vọng lại những tiếng ầm ầm, cùng với mặt đất rung chuyển, làm mọi người chú ý.

Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi truyền lệnh :
- Đến đó xem thử.

Nơi đó là một vùng núi cao hiểm trở.

Bốn phía núi non trùng điệp, vây lấy một sơn cốc ở chính giữa.

Sơn cốc kín hoàn toàn, không có bất cứ con đường nào dẫn vào.

Chỉ có thể bay vào mà thôi.

Càng đến gần, thanh âm càng khủng khiếp, chấn động càng dữ dội.

Giang Phong đoán rằng đang có đại cao thủ chiến đấu, nên bảo mọi người hạ thấp xuống, từ từ tiến sát đến mục tiêu.
Đến nơi, ẩn sau một tảng đá lớn trên một đỉnh núi, nhìn xuống sơn cốc, bọn Giang Phong không khỏi giật mình.

Sơn cốc hiện đang là một bãi chiến trường.

Khắp nơi, từ mặt đất cho đến không trung, đâu đâu cũng có chiến đấu.

Đặc biệt, song phương tham chiến đều là long, cự long, tức là rồng của phương tây, gọi là khủng long có lẽ cũng không sai, chỉ khác là có thêm đôi cánh rất lớn để có thể bay được.

Một bên là khoảng 20 đầu hắc long, phải chống cự với gần 30 đầu liên hợp long tộc, gồm cả thanh long, ngân long, kim long, hồng long.

Do đó chiến cục nghiêng hẳn về phe liên hợp long tộc.

Phe hắc long có lẽ cũng cảm thấy thế yếu, nên đều đã liều mạng, sử dụng phương pháp chiến đấu tối nguyên thủy - hỗn chiến.

Từng cặp cự long cấu chặt vào nhau, cắn xé, cào cấu, lăn lộn.

Máu tươi tung tóe, xương cốt gãy nát.

Do cự long lực lượng rất mạnh, nên quá trình chiến đấu rất là thảm liệt.
Bọn Giang Phong ẩn náu một bên, thu hồi hết khí thế, lặng lẽ quán chiến.

Đám cự long kia tuy thực lực xem ra cũng khủng bố, nhưng đó là đối với người thường, chứ thật ra cả bọn đa số chỉ là bán thần cự long.

Chỉ có 5 đầu long, gồm 2 đầu hắc long, 2 đầu kim long và 1 đầu ngân long là hạ vị thần.

Đương nhiên nếu là đồng giai đồng cấp thì cự long so với nhân loại có ưu thế hơn hẳn.
Phe hắc long càng lúc càng yếu thế.


Quá nửa đã trọng thương, nằm bệt dưới đất không thể cử động nổi nữa.

Chỉ còn lại 9 đầu hắc long tuy thương tích đầy mình, nhưng vẫn ngoan cường chống cự.

Phe liên hợp long tộc chiếm được ưu thế, nhưng trước sự ngoan cường của hắc long tộc, cũng bị tổn thất rất nặng, lúc này chỉ còn lại có 14 đầu còn có thể chiến đấu.
Một đầu kim long thân hình lớn nhất trong bọn cất tiếng cười lớn, ngạo mạn nói :
- Daniel.

Các ngươi có đầu hàng hay không ?
Một đầu hắc long ánh mắt tràn đầy oán hận, hằn học nói :
- Jamie Carragher.

Ngươi … Chúng ta vì Long mẫu mà chiến đấu, thà chết không từ.

Long mẫu sẽ không tha cho các ngươi.
Kim long hắc hắc cười lớn, nói :
- Long mẫu.

Chỉ có các ngươi sợ Long mẫu.

Còn chúng ta không sợ.

Long mẫu không thể quản được chúng ta.

Long thần sẽ bảo hộ chúng ta.
Hắc long oán hận phát ra một thanh long ngâm, rồi nhảy phốc tới tấn công kim long.

Song phương lại lao vào nhau chiến đấu, hay nói đúng hơn là cắn xé, cào cấu nhau.

Hầu hết cự long đôi cánh đều bị xé rách, không còn bay được nữa.

Cũng có một số miễn cưỡng bay lên được, nhưng vì thọ thương, hành động không còn linh hoạt nữa, nên ở trên không dễ thành bia cho ma pháp tấn công.

Do đó dần dần các đầu long đều hỗn chiến trên mặt đất.

Chiến trường chuyển dần từ trên không trung xuống mặt đất.
Giang Phong nhìn cự long chiến đấu, thầm suy tính.
Đương nhiên Giang Phong phải suy tính sao cho có lợi nhất rồi, nhưng Giang Phong sẽ làm gì đây, xem tiếp chương sau sẽ rõ.