Vương Mệnh

Chương 362: 362





Nguyên Thành.

Thần Thánh quốc đô thành.
Như thường lệ, Giang Phong về Nguyên Thành kiểm tra công việc.

Dù sao Thần Thánh quốc cũng là một bộ phận quan trọng của sự nghiệp của Giang Phong trong Vương Mệnh, mang lại cho Giang Phong một nguồn thu nhập đáng kể.

Tuy hiện tại sự phát triển của Thần Thánh quốc đã đạt mức cân bằng, Giang Phong đã chuyển trọng tâm phát triển đến Văn Đức lĩnh địa, thế nhưng Văn Đức lĩnh địa vẫn chưa thể mang lại nguồn thu nhập ổn định cho Giang Phong.
Giải quyết xong công việc, Giang Phong đi gặp Mizu, Nori và Masashi.

Đã hơn 10 ngày rồi Giang Phong không gặp bọn họ, Giang Phong vừa giáng lâm Nguyên Thành là nhận được rất nhiều tin nhắn trách móc phàn nàn.
Kể từ khi được Giang Phong đưa đến Nguyên Thành, được tự do xuất nhập Thần Thánh quốc đô (những người khác mỗi tuần chỉ được 1 lần và bắt buộc phải có quan chức), thời gian bọn Mizu ở Nguyên Thành nhiều hơn hẳn ở Thiếu Quân Trấn.

Dù sao thì Thiếu Quân Trấn cũng chỉ là một tòa tiểu trấn, đâu có phồn hoa náo nhiệt như ở Nguyên Thành.

Về mặt kinh tế, Nguyên Thành không bằng được An Phú Thành, nhưng đó là trên tổng thể, bởi Nguyên Thành và An Phú Thành có phương hướng phát triển khác nhau.

An Phú Thành tập trung phục vụ cho tầng lớp trung lưu hoặc thấp hơn, còn Nguyên Thành có nhiều dịch vụ dành cho tầng lớp thượng lưu quý tộc, thành ra đã hình thành quan điểm phải mua hàng từ Nguyên Thành mới có thể xem là hàng hiệu.

Quan điểm đó đã mang lại cho Giang Phong rất nhiều lợi ích, bởi thương hiệu cũng là một tài sản quan trọng.

Nhiều khi hai sản phẩm cũng tương tự nhau, nhưng chỉ cần được gắn mác hàng hiệu, giá trị có thể tăng lên đến hơn chục lần.

Hàng hiệu, giá trị của nó thường ở thương hiệu nhiều hơn ở sản phẩm.

Mà các vật phẩm mua ở Nguyên Thành đều có ký hiệu đặc trưng, nhìn là phân biệt được ngay.

Các cao cấp thương điếm ở Nguyên Thành hiện tại là nguồn thu nhập chính của Giang Phong trong Vương Mệnh, vượt qua cả chuỗi thương điếm Tử Long Các.
Gặp gỡ bọn Mizu, Giang Phong không tránh khỏi phải nghe một phen phàn nàn trách móc.

Chờ một lúc, Giang Phong mới tủm tỉm cười nói :
- Tiểu huynh mấy hôm nay đi tìm quà tặng cho các vị hiền muội đó nha.
Nghe nói đến quà tặng, Mizu, Nori và Masashi đều cả mừng, kéo Giang Phong đòi đi xem ngay.

Quà tặng của Giang Phong tất không phải phàm phẩm.

Mỗi lần được Giang Phong tặng quà, bọn họ đều có thể thỏa sức khoe khoang và xem bọn Akihiro lộ vẻ ham muốn.


Trong Vương Mệnh, trừ Giang Phong ra, bọn Mizu chỉ có quan hệ thân thiết với bọn Akihiro mà thôi.
Giang Phong đưa bọn Mizu đến Thần cung hậu hoa viên.

Ở đó có 4 con chim lớn, gồm 1 Khổng tước (chim công), 1 Hồng hạc, 1 Hắc ưng và 1 Bạch ưng.

Mizu hoan hỉ nói :
- Oa.

Khổng tước nè, Hồng hạc nữa nè.

Đẹp quá !
Còn Masashi thì ngạc nhiên hỏi :
- Ca ca.

Mấy con chim này dùng làm gì thế ?
Giang Phong mỉm cười bảo :
- Quà tặng cho các vị hiền muội đó nha.
Mizu lập tức vỗ tay hoan hô, còn Masashi thì ngập ngừng hỏi :
- Ca ca … có phải là … cho bọn tiểu muội làm sủng vật không ?
Nori cũng nói :
- Mấy con chim này mà làm sủng vật thì hơi lớn đó nha.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không phải sủng vật mà là tọa kỵ, phi hành tọa kỵ đó nha.
Bọn Mizu đều giật mình, rồi vừa kinh vừa hỉ.

Phi hành tọa kỵ đều là bảo bối.

Hiện tại chỉ có Phi Điểu Hội có cung cấp cho người chơi một số phi hành tọa kỵ, nhưng nhìn sơ qua cũng biết ngay không thể sánh được với 4 con chim này.

Làm sao mà bằng được ! Bởi mấy con chim này chính là 4 trong số 8 đầu phi hành thần thú mà bọn Giang Phong bắt được ở ngọn núi chỗ gã gian tế của Bích Thủy Thần quốc.

Ba đầu hạ vị thần và 1 đầu bán thần Hắc Đại Bàng đã được bọn Giang Thạch Khê chia nhau, chỉ còn lại 4 đầu bán thần này thôi.

Dù sao cũng là phi hành thần thú, trong lúc này ở hạ giới tuyệt đối quý hiếm.

Sau khi bắt được 8 đầu phi hành thần thú đưa về Trại chăn nuôi ở Văn Đức lĩnh địa, nhờ có sự hỗ trợ của Kim Sí Đại Bàng, việc thuần dưỡng rất thuận lợi.


Hạ vị thần thần thú và bán thần thần thú không cao ngạo như cao vị thần thần thú, dưới sự oai áp của Kim Sí Đại Bàng, chỉ mất hơn nửa ngày là đều thuần phục.

Tứ đại chiến tướng của lĩnh địa là Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn và Ngô Bang chia nhau mỗi người một đầu, còn lại 4 đầu này Giang Phong đưa xuống Nguyên Thành làm quà tặng cho bọn Mizu.

Tại sao lại 4 đầu mà không phải 3 đầu ? Bởi vì Giang Phong còn phải tặng quà cho một người nữa.

Đó là …
- Sư phụ.

Sư phụ ơi.
Bọn Giang Phong đang nói chuyện thì nghe có tiếng gọi rối rít từ bên ngoài vọng vào.

Long nhi nói :
- Phụ vương ơi.

Lân ca đến rồi kìa.
Đúng thế, khi Giang Phong đi gặp bọn Mizu thì cũng đã cho gọi Lân nhi đến đây.

Đầu bán thần thần thú còn lại là để dành tặng cho Lân nhi.

Dù sao Lân nhi cũng là đệ tử của Giang Phong, lại rất đáng yêu.
Giây lát, Lân nhi đã từ ngoài hối hả chạy vào.

Giang Phong khẽ cười, nhẹ
nhàng xoa đầu Lân nhi, âu yếm hỏi :
- Con học hành ở Tử Long Học Viện thế nào rồi ? Học thêm được bao nhiêu kỹ năng rồi ?
Lân nhi hớn hở khoe :
- Sư phụ biết không, giờ Lân nhi đã 32 cấp rồi nha.

Lân nhi học được nhiều pháp thuật lắm đó.

Lân nhi đã là trung giai cao cấp pháp sư rồi.
Lân nhi là đệ tử của Giang Phong, ở Tử Long Học Viện thân phận đặc thù, rất được các vị Tôn sư chiếu cố, muốn học gì cũng được, không bị hạn chế.

Lúc này Lân nhi đã học được 2 pháp hệ trung cấp kỹ năng và 3 pháp hệ sơ cấp kỹ năng, trở thành trung giai cao cấp pháp sư.


Long nhi vỗ tay nói :
- Lân ca giỏi quá.
Giang Phong mỉm cười khen :
- Con giỏi lắm.

Sư phụ có quà cho con nè.
Lân nhi nhìn mấy đầu phi hành thần thú trong hoa viên, ngơ ngác hỏi :
- Sư phụ.

Mấy con chim lớn này là … ?
Giang Phong mỉm cười bảo :
- Ta tặng cho con một đầu làm tọa kỵ đó.
Lân nhi lập tức vỗ tay hưng phấn nói :
- Oa.

Lân nhi có tọa kỵ rồi, phi hành tọa kỵ đó nha.
Lân nhi trước khi bái Giang Phong làm sư phụ thì không có tọa kỵ (Lân nhi lúc đó chỉ có 3 ngân tệ, không đủ tiền mua chiến mã), tiếp đó theo Giang Phong, rồi đến Tử Long Học Viện học tập, không đi đâu xa cả, nên cũng chưa nghĩ đến chuyện mua chiến mã (Giang Phong yêu quý Lân nhi, cũng không đến nỗi để Lân nhi thiếu tiền xài, ngoài ra Lân nhi cũng thường làm nhiệm vụ kiếm tưởng lệ).
Giang Phong mỉm cười nói :
- 4 người mỗi người 1 đầu.

Mau lựa chọn đi nào !
Cả 4 người hoan hỉ vây quanh 4 đầu thần thú.

Nhưng rồi Lân nhi quay sang nhìn Long nhi hỏi :
- Long nhi không có ư ?
Long nhi nói :
- Long nhi không cần tọa kỵ.

Long nhi đi cùng với phụ vương.

Hơn nữa, Long nhi đã có Hạo Thiên Khuyển rồi.
Long nhi đương nhiên không thích có tọa kỵ, bởi vì nếu có thì không thể được phụ vương bế như trước giờ nữa.

Được phụ vương bế trong lòng dù sao cũng thích hơn.

Hạo Thiên Khuyển của Long nhi tuy giai vị chưa cao, nhưng phẩm cấp cao hơn những đầu thần thú này.

Cũng giống như Kim Sí Đại Bàng, Hạo Thiên Khuyển là cao đẳng thần thú, linh trí đã khai khải khá nhiều, nếu có cơ hội, linh trí toàn khai thì có thể trở thành yêu tộc.

Chỉ có cao đẳng thần thú mới có cơ hội trở thành yêu tộc, trung hạ đẳng thần thú thì không thể.
Vây quanh 4 đầu thần thú, mọi người do dự không biết nên chọn con nào.

Hồi lâu, Masashi nói :

- Lân nhi nhỏ nhất, chọn trước đi.
Lân nhi lắc đầu nói :
- Lân nhi thế nào cũng được, các vị cô cô chọn trước đi.
Nori nói :
- Vậy chúng ta hãy rút thăm xem ai được chọn trước.
Mọi người đều khen phải.

Cuối cùng Mizu được chọn trước.

Mizu chọn Hồng hạc.

Sau đó đến phiên Nori, chọn Khổng tước.

Lân nhi chọn Hắc ưng và còn lại Bạch ưng thuộc về Masashi.

Thế là cả 4 người đều có phi hành tọa kỵ.

Masashi xem qua thuộc tính của Bạch ưng, chợt thảng thốt kêu lên :
- Oa.

Bán thần nha.

Bạch ưng là bán thần đó nha.
Cả bọn Mizu, Nori và Lân nhi đều giật mình, tra xem thuộc tính tọa kỵ của mình.

Giang Phong mỉm cười nói :
- Đương nhiên là bán thần rồi.

Sản vật của thượng giới đó nha.
Mizu hưng phấn kéo tay Giang Phong nói :
- Ca ca.

Chúng ta đi sát quái luyện cấp đi.

Tiểu muội muốn xem thử bán thần thần thú lợi hại thế nào ?
Mọi người cũng nhao nhao tán đồng.

Cả 4 người đều là pháp sư hay cung thủ, chỉ có Mizu là Tế tự, đều không phải cận chiến chức nghiệp, ở trên phi hành tọa kỵ phóng pháp thuật, phóng tên công kích quái vật là tiện nhất.

Nghe Mizu đề nghị, Giang Phong chiều ý, và mọi người lên tọa kỵ bay đi.

Giang Phong không có đưa Kim Sí Đại Bàng đến đây, nhưng có thể cưỡi mây, chân đạp bạch vân, trông lại càng tiêu sái hơn.