Vương Mệnh

Chương 370: 370





Đoàn xe rời sân bay quốc tế Narita ở Chiba, chạy qua phần đông Tokyoto, đi về khu vực các thành phố ở phía tây, cũng là vùng ngoại ô của thủ đô Nhật Bản.

Sau gần 2 giờ, đoàn xe tiến vào một khu vực toàn là nhà cửa của phú hào.

Hai bên đường toàn là nhà cao cửa rộng, thậm chí có cả các kiến trúc theo kiểu cung điện, lâu đài của châu Âu.

Mỗi khu nhà đều chiếm diện tích rất rộng, kiến trúc nguy nga sang trọng, hiển lộ thân phận cao quý của chủ nhân.
Trên đường, cứ cách vài chục mét là có một chốt bảo vệ.

Các đường phố ở khu vực này thường xuyên có bảo vệ đi tuần tra, ngăn không cho người lạ đi vào.

Mỗi khi thấy đoàn xe của bọn Giang Phong đi ngang qua, các nhân viên bảo vệ đều đứng nghiêm chào, chứng tỏ thân phận địa vị của gia đình Masashi ở đây rất cao.
Đoàn xe vẫn tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Càng vào sâu hơn, các kiến trúc càng tráng lệ, chứng tỏ địa vị của chủ nhân càng hiển hách.

Mãi gần 20 phút sau, đoàn xe mới chầm chậm tiến vào một khu đồi, có tường cao bao quanh.

Trên đồi có một tổ hợp các biệt thụ, có lớn có nhỏ, ở khu trung tâm có một tòa nhà lớn và tráng lệ như cung điện.

Không giống như bên ngoài có hệ thống bảo vệ chung cho toàn khu vực, ở đây có những nhân viên bảo vệ riêng, tinh nhuệ hơn.

Nhìn thấy đoàn xe đi vào, bọn họ liền vội mở cửa lớn, đứng nghiêm, nghênh đón chủ nhân về đến.
Vào bên trong, Giang Phong không chỉ nhìn thấy các biệt thự ở khắp nơi, mà còn có sân golf, sân bóng, hồ bơi lớn, đài phun nước, … và rất nhiều kiến trúc phụ trợ khác.

Rất nhiều nhân viên vận đồng phục màu trắng đang làm việc : cắt cỏ, tưới hoa, chăm sóc cây cối, …
Cuối cùng, đoàn xe dừng lại tại một quảng trường có đài phun nước ở giữa.

Bên cạnh quảng trường có mấy ngôi biệt thự 2, 3 tầng; gần đó còn có vài tòa đình viện theo lối kiến trúc truyền thống bằng gỗ nằm giữa vườn hoa, cổ hương cổ sắc.
Mọi người xuống xe.

Giang Phong chợt có cảm giác ai đó đang chăm chú nhìn mình, liền quay nhìn về phía đó, thoáng cau mày, nhưng rồi trở lại bình thường ngay, vì lúc này bọn Mizu đã chạy đến.

Mizu nhanh nhảu nói :
- Ca ca.

Masashi đã sắp xếp cho ca ca ở tại ngôi biệt thự ngay cạnh biệt thự của bọn tiểu muội đó ! Đi nào ! Tiểu muội dẫn ca ca đến đó.
Nói xong liền nắm tay kéo Giang Phong đi.


Giang Phong chỉ đành mỉm cười, nói :
- Akihiro san, Masaru san.

Lát nữa sẽ gặp lại !
Lúc này, trên lầu 3 của một ngôi biệt thự cách đó không xa, một người trung niên ước 50 tuổi ngồi bên bàn trà, tay mân mê chung trà, mắt nhìn về phía một lão nhân ước hơn 60 tuổi đang đứng bên cửa sổ.

Hồi lâu, trung niên nhân hỏi :
- Makoto.

Thế nào ?
Lão nhân cung kính đáp :
- Ông chủ.

Hai cận vệ của cậu ta rất lợi hại.
Trung niên nhân cau mày, hỏi :
- Còn cậu ta thế nào ?
Lão nhân ngần ngừ giây lát, mới đáp :
- Rất đặc biệt.

Rất khó xác định.
Trung niên nhân lộ vẻ hứng thú :
- Nga ! Chiều này mời cậu ta đến chỗ ta uống trà.
Lão nhân cung kính nói :
- Vâng.

Ông chủ.

Bước vào trong biệt thự, có thể bảo là kim bích huy hoàng, trang trí nội thất hoàn toàn không thua kém gì đại sảnh của khách sạn 5 sao.

Đây là nơi ở mà Masashi đã sắp xếp cho Giang Phong.

Ba người bọn họ ở trong ngôi biệt thự ngay bên cạnh, chỉ cách nhau một vườn hoa nhỏ.

Giang Phong ở trong một phòng trên lầu.

Bọn Lương Tuấn Long và chúng cận vệ chia nhau ở trong các phòng còn lại.

Đội cận vệ chia làm 2 nhóm, luân phiên tuần tra.
Nghỉ ngơi được giây lát, Mizu đã dẫn theo Nori và Masashi đến tìm.


Trong ba người, chỉ có Mizu bản tính nhí nhảnh, nghĩ gì nói nấy, rất khả ái, nên thường được mọi người chiều chuộng.

Mizu đến thẳng phòng Giang Phong, nói :
- Ca ca ơi.

Chúng ta cùng đi mua sắm nha.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi lắc đầu nói :
- Không tiện đâu.

Tiểu huynh không tiện đến những nơi đông người.
Mizu ngạc nhiên hỏi :
- Sao vậy ạ ?
Giang Phong nói :
- Tiểu huynh gần đây thường bị mưu sát.

Có lần tiểu huynh đi trên đường mà còn bị xả súng vào xe nữa.

Do vậy mà tiểu huynh đi đâu cũng phải có cận vệ đi theo bảo hộ, và còn phải hạn chế ra ngoài.
Mizu tức giận nói :
- Kẻ nào lại dám mưu sát ca ca.

Thật đáng ghét mà !
Masashi hỏi :
- Ca ca có biết ai định mưu sát ca ca không ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Biết chứ ! Những kẻ ở Việt Nam tiểu huynh đã cho bắt giam hết rồi, chỉ có điều vẫn còn nhiều kẻ khác ở nước ngoài, đặc biệt là bên Mỹ.
Nori hỏi :
- Ca ca bị kẻ khác mưu sát mà không lo lắng gì sao ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Lo lắng thì có ích gì ! Chỉ làm cho mình mau già đi mà thôi.

Hơn nữa, tiểu huynh tin vào năng lực của bọn Tuấn Long.

Bọn họ có thể bảo hộ tiểu huynh an toàn.
Mizu ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Ca ca không tiện đi ra ngoài.


Vậy bọn tiểu muội sẽ dẫn ca ca đi tham quan biệt thự nhà Masashi nha.
Giang Phong khẽ mỉm cười, nói :
- Được thôi.

À quên.

Đây là quà sinh nhật của Masashi.
Nói đoạn Giang Phong lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, sơn màu đỏ, trang trí tinh xảo.

Masashi nhận lấy, mở ra xem.

Bên trong là một sợi dây chuyền vàng, với mặt dây chuyền là một viên ngọc màu trắng hình chữ nhật, được chạm khắc tinh xảo, và nạm những viên đá quý màu hồng lấp lánh.

Giang Phong mỉm cười nói :
- Viên ngọc này được khắc chúc phúc pháp trận, có thể mang lại may mắn cho người đeo.

Những viên đá màu hồng này chính là Hỏa nguyên tinh thạch, dùng làm năng lượng cho pháp trận.
Masashi đưa tay sờ lên Hỏa nguyên tinh thạch, cảm giác thấy ấm, ngạc nhiên nói :
- Ca ca.

Nó vẫn nóng này.
Giang Phong khẽ cười gật đầu :
- Hỏa nguyên tinh thạch mà.
‘Hỏa nguyên tinh thạch’ là tên gọi mà Giang Phong đặt cho những viên ‘phế thạch’ mà các thợ kim hoàn làm việc cho Giang Phong đã vô tình tạo ra.

Trong quá trình chế tạo quà tặng cho Masashi, bọn họ vô tình làm rơi vài viên đá quý vào trong ngọn lửa (có nhiệt độ rất cao), một số viên đá bị nứt, vỡ, nhưng cũng có viên còn nguyên và giữ được hơi nóng trong đó (có lẽ cấu tạo bên trong của viên đá bị biến đổi chăng).

Giang Phong đã ra lệnh nghiên cứu, hao tốn không ít đá quý, mới chế được mấy viên ‘Hỏa nguyên tinh thạch’ nạm vào mặt dây chuyền.

Những viên này sờ vào thì thấy ấm, và lại lóng lánh rất đẹp mắt (còn kết hợp với pháp trận có tạo ra hiệu quả hay không thì Giang Phong cũng không rõ, ‘bùa may mắn’ ai dám nói chắc là nó chắc chắn giúp người đeo gặp được may mắn chứ).

Giang Phong đã ra lệnh cho các thợ kim hoàn cố gắng hoàn thiện quy trình chế tạo ‘Hỏa nguyên tinh thạch’, để sau này thương mại hóa.

Giang Phong còn đề ra phần thưởng hàng trăm triệu đồng để thúc đẩy tính tích cực của bọn họ.
Mizu thấy Masashi có quà tặng, nũng nịu nói :
- Ca ca ơi.

Còn tiểu muội nữa !
Nori bảo :
- Mizu.

Hôm nay là sinh nhật của Masashi chứ có phải của cậu đâu mà đòi.
Giang Phong khẽ cười, nói :
- Tiểu huynh biết Mizu rất thích có quà mà.


Có đây.
Nói xong lại lấy thêm ra hai chiếc hộp giống như vậy nữa, trao cho Mizu và Nori.

Cả ba đeo dây chuyền vào.

Mizu rất vui vẻ.

Sau đó ba người bọn họ hướng dẫn Giang Phong đi tham quan khu biệt thự này.

Giang Phong thầm ghi nhớ bố cục ở đây, để khi về sẽ kiến thiết khu nhà ở đang xây dựng của mình.
Trong khu biệt thự không chỉ có sân golf, sân bóng, hồ bơi, … mà còn có cả một công viên giải trí với những trò chơi quy mô, một trung tâm y tế, một nhà máy điện nhỏ, và một sân bay nhỏ.

Ở đây hầu như có đủ mọi phương tiện phục vụ sinh hoạt hàng ngày.

Hào môn có khác !
Chiều đó, Giang Phong đang cùng bọn Mizu chơi trong công viên thì lão quản gia Makoto đến tìm.

Masashi giới thiệu :
- Ca ca.

Đây là quản gia Makoto.

Ông Makoto đã làm việc cho nhà tiểu muội hơn 40 năm rồi đó.
Giang Phong gật đầu chào :
- Makoto san.

Xin chào !
Ông Makoto nói :
- Thiếu Quân san.

Ông chủ mời Ngài đến uống trà.
Masashi ngạc nhiên hỏi :
- Uống trà ? Papa mời Thiếu Quân ca ca đến uống trà ?
Ông Makoto nói :
- Vâng.

Ông chủ bảo thế đấy ạ !
Giang Phong mỉm cười nói :
- Được rồi.

Đi thôi.

Không nên để Nakamura san chờ lâu.
Masashi vẫn không yên tâm, dặn dò Giang Phong phải cẩn thận, chú ý chuyện này chuyện nọ, rồi sau đó Giang Phong mới theo ông Makoto đi về phía biệt thự của ông Nakamura, ‘papa’ của Masashi và Masaru, chủ nhân của gia tộc Nakamura.