Vương Mệnh

Chương 376: 376





Lại nói, khi đi được đến cuối thông đạo, bọn Giang Phong phát hiện mấy thi thể phi hành tọa kỵ bị trúng phi thương, phi tiêu, cung tên, nằm bất động giữa vũng máu trên mặt đất.

Giang Thạch Khê nói :
- Đại nhân.

Phía trước có cơ quan công kích, chúng ta phải sử dụng tốc độ tối đa để vượt qua nơi đó.
Giang Phong khẽ gật đầu, bảo :
- Chuẩn bị.

Một … hai … ba …
Thanh âm vừa dứt, mọi người đồng loạt giục tọa kỵ bay vút qua nơi đó với tốc độ tối đa.

Kim Sí Đại Bàng tốc độ cao nhất, dẫn đầu.

Tiếp theo phía sau là Hỏa Nhãn Kim Điêu và Cốt long.

Cốt long tuy chỉ còn lại bộ xương, nhưng tốc độ cũng không hề chậm.

Xem ra vong linh ma pháp cũng không thể xem thường.

Khi mọi người vừa đặt chân đến cuối thông đạo, ở phía sau xuất hiện vô số phi tiêu, phi thương, cung tên, … từ hai bên vách, từ dưới đất và từ cả trên trần bắn ra.

Nếu như mọi người đi chậm hơn là đã bị trúng chiêu rồi.
Những phi tiêu, phi thương, cung tên kia chẳng có gì đáng sợ, chỉ đáng sợ là chất độc tẩm trên nó, có thể làm kẻ bị trúng độc nhanh chóng cạn kiệt huyết trị, rồi tử vong.
Aslan Laurance cảm thán :
- Không hổ là viễn cổ di tích, cơ quan thuật thật khủng bố !
Giang Thạch Khê cũng nói :
- Độc chất cũng rất lợi hại, ngay cả thần linh cũng có thể trúng độc thân vong.
Giang Phong nói :
- Chỉ mới thông đạo mà đã nguy hiểm như thế, bên trong chẳng biết còn nguy hiểm đến mức nào nữa.


Chú ý cẩn thận.
Mọi người vượt qua cửa thông đạo, phía trước là một không gian rộng lớn, không còn tối đen nữa, tuy không có ánh thái dương, nhưng ánh sáng mờ mờ cũng đủ cho mọi người quan sát trong phạm vi vài chục mét, không ảnh hưởng nhiều đến tầm nhìn.

Cách cửa thông đạo khoảng hơn trăm mét là một đoạn tường đã đổ nát, nhưng trải dài tít ra xa.

Xem quy mô, nơi đây không phải là một tiểu di tích.
Vượt qua đoạn tường đổ nát kia, mọi người nhìn thấy bên trong di tích có rất nhiều kiến trúc, đền đài đình viện, cao lâu bảo tháp, có nơi đã đổ nát, nhưng cũng có nơi vẫn còn nguyên vẹn.

Những người tầm bảo đã nhanh chóng tỏa đi các nơi, sục sạo tìm kiếm.

Giang Phong cũng chọn một hướng bất kỳ.

Không tìm thấy dấu vết gì đặc biệt cả, Giang Phong chỉ chọn một cách tùy ý, hy vọng vào vận may của … Long nhi.
Mọi người đi được một lúc lâu mà không phát hiện có gì đặc biệt, những đền đài rêu phong đầy bụi bặm, ngoài việc gây ra cảm giác thê lương thì không đem lại cho bọn Giang Phong chút thu hoạch gì.

Long nhi chán nản nói :
- Có khi nào đây là một di tích giả không ? Sao chẳng thấy có gì hết.
Trên đường đi, mọi người nhìn thấy có không ít phổ thông vật phẩm, chẳng hạn như 40 cấp, 50 cấp trang bị vũ khí, đối với bọn Giang Phong chẳng có giá trị gì đáng kể, nên cũng chẳng buồn thu lấy.

Mỗi người chỉ có thể mang theo một số lượng vật phẩm giới hạn, nên không thể thấy thứ gì cũng thu lấy được.
Nghe Long nhi bảo vậy, Aslan Laurance nói :
- Thiếu chủ.

Đâu thể nào dễ dàng tìm ra được ! Thiếu chủ có biết viễn cổ chư thần kiến tạo di tích như thế nào không ? Bọn họ đầu tiên xây dựng chính điện, để làm nơi trung tâm lưu giữ các bảo vật và chỉ huy mọi hoạt động của di tích.

Sau đó bọn họ thiết lập vô số cơ quan, trận pháp bên ngoài để che dấu chính điện, ngăn cản người lạ xâm nhập.

Cuối cùng bọn họ lại xây dựng hàng loạt những kiến trúc phụ, xen lẫn với các cạm bẫy ở khắp mọi nơi để che mắt người khác.

Do đó, một tòa viễn cổ di tích là một hạng công trình quy mô cực lớn, diện tích cực rộng, cạm bẫy cực nhiều.


Chúng ta đâu thể nào dễ dàng phát hiện ra được.

Nếu không, chủ nhân của nó chẳng phải đã phí công phí sức một cách vô ích hay sao ?
Long nhi hỏi :
- Nói vậy chẳng lẽ là nếu như chúng ta không thể tìm được chính điện thì đến đây cũng vô ích hay sao ?
Aslan Laurance lắc đầu nói :
- Cũng không hẳn thế.

Vì để che mắt người khác, chủ nhân của di tích thường xây dựng thêm một số chính điện giả, để ở đấy một số vật phẩm không quý lắm.

Tuy giá trị của những thứ đó không thể sánh bằng bảo vật ở chính điện.

Nhưng đó là đối với chủ nhân của di tích, còn với người bình thường thì đó cũng có thể kể là bảo bối rồi.
Long nhi gật đầu nói :
- Vậy thì chỉ cần tìm được chính điện giả, tìm được vài món bảo bối là cũng không uổng chuyến đi này rồi !
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không nên dễ dàng mãn nguyện như thế ! Chúng ta đã đến đây thì cũng nên lấy chính điện làm mục tiêu.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chợt nghe phía trước không xa có tiếng người tranh cãi, liền đi về phía đó xem thử.

Đi qua mấy khúc quanh, mọi người đến trước một tòa đình viện đã đổ nát một phần.

Nhìn xuyên qua phần vách tường đã sụp đổ, Giang Phong nhìn thấy giữa đình viện có một chiếc bục cao khoảng một mét, bên trên có một vầng hào quang, tuy không sáng chói, nhưng giữa cảnh tối tăm của di tích cũng rất nổi bật.

Hai bên vầng hào quang có hai người đang trợn mắt nhìn nhau, xem chừng sẵn sàng động võ bất cứ lúc nào.
Aslan Laurance cao hứng nói :
- Đại nhân.

Xem ra đây là một chính điện giả.
Giang Phong nói :
- Cứ xem trước đã.

Aslan Laurance vâng dạ, nói :
- Đại nhân.

Thời viễn cổ, chúng thần thường ưa thích sử dụng năng lượng để bảo hộ những vật phẩm yêu thích của bọn họ.

Các đạo năng lượng thông thường đều có tính năng cảnh báo với chủ nhân khi có người chạm đến, nhưng cũng có một số đạo năng lượng có khả năng công kích.
Hai người bên trong đình viện phát hiện bọn Giang Phong đến nơi, lập tức đình chỉ đối kháng, cùng quay ra nhìn bọn Giang Phong với vẻ đề phòng.

Bọn Giang Phong không tiến đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn bọn họ.

Chính vì vậy mà bọn họ cũng được yên tâm phần nào.
Giữa lúc đó, ở bên ngoài lại có ba người chạy đến.

Bọn họ nhìn thấy đình viện, đặc biệt là đạo năng lượng bên trong đình viện, ánh mắt sáng lên, lập tức lao thẳng đến.

Hai gã trong bọn lao vút đến ngăn chặn hai người bên trong đình viện, còn gã thứ ba thì lao đến chỗ ‘bảo bối’.

Biến cố bất ngờ khiến mọi người giật mình, chưa ai kịp có phản ứng thì gã kia đã đến bên cạnh đạo năng lượng rồi.

Hai gã phát hiện ‘bảo bối’ từ trước nổi giận đùng đùng, mắt lộ hàn quang.

Cả Giang Phong cũng lộ vẻ bất mãn.

Bọn họ dám cướp đoạt trắng trợn như thế, tức là chẳng xem những người xung quanh ra gì, Giang Phong không hài lòng chút nào.
Thế nhưng, mọi người còn chưa kịp lên tiếng thì lại có biến cố phát sinh.

Một trong ba gã mới đến khi vừa chạm vào đạo năng lượng thì …
Bùng.
A !
Mọi người nghe thấy một tiếng nổ bùng, liền đó là một tiếng gào thảm thiết.

Khi mọi người nhìn kỹ lại thì thấy gã kia đã trọng thương, bàn tay phải đã bị nổ tung thành vô số mảnh vụn, và toàn thân thì bê bết máu, xem chừng thọ thương không nhẹ.

Dưới sức ép của vụ nổ, gã ta còn bị bắn tung ra xa, đập vào bức tường đối diện khiến nó sụp xuống.

Và rồi gã ta lại bị vùi trong đống đổ nát, tiếp tục giảm huyết, sau một lúc mới hóa bạch quang, miễn phí hồi thành.

Biến cố đột nhiên đó khiến mọi người đều sửng sốt.

Giây lát, một trong hai gã đến đầu tiên mới bật cười khanh khách, lớn tiếng nói :
- Đúng là tự tìm đường chết a ! Không ngờ bên trong đạo năng lượng không có phong ấn bảo bối gì mà lại là một đạo công kích.

Xem ra chủ nhân của nó hẳn là một người hung hãn hiếu sát.

Nếu không đã không thiết kế một cảm bẫy đầy dụ hoặc như thế.
Gã còn lại cũng nói :
- Tự tác nghiệt, bất khả hoạt !
Gã kia đột nhiên sa sầm nét mặt, nói :
- Giải quyết bọn chúng luôn !
Ba gã kia công nhiên cướp đoạt trắng trợn như thế, khiến mọi người tại trường đều bất mãn.

Không ai muốn tha cho bọn họ.

Giang Phong cũng nói :
- Thạch Khê.

Động thủ.
Giang Thạch Khê phụng mệnh, lập tức lướt tới tấn công một gã.

Hai gã kia thấy thế liền hợp lực tấn công gã còn lại.

Giang Thạch Khê thân là trung vị thần, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, do đó đã giải quyết trận chiến rất nhanh.

Gã kia bất quá chỉ là cao giai bán thần, chống cự chưa đến 10 chiêu là đã ẩm hận hóa bạch quang, miễn phí hồi thành.

Món trang bị do gã kia bạo ra, Giang Thạch Khê tiện tay thu lấy, cũng chẳng buồn xem là vật gì.

Trong khi đó thì trận chiến còn lại diễn ra rất kịch liệt.

Giang Phong không muốn mất thêm thời gian ở đây, nên đã đi sang nơi khác.

Dù sao thì ở đây cũng chẳng còn có gì đáng để tâm nữa.