Vương Mệnh

Chương 437: 437





Dự Nam trấn, quốc đô Đại Sở quốc.
Bên trong trấn, Hán quân tinh kỵ sau khi chịu thiệt hại hơn nghìn nhân mã, cuối cùng cũng đã vượt qua được cung đường tử thần.

Hơn vạn mũi đồng đinh đã bị vó ngựa giẫm nát.

Đổi lại, vài trăm kỵ binh tử trận; gần nghìn kỵ binh bị biến thành ‘kỵ binh lục chiến’ (mất chiến mã nên chỉ đành chạy bộ).

Hắc giáp kỵ tướng nộ khí xung thiên, suất lĩnh bản bộ nhân mã tiếp tục xung phong, quyết tiến cho được vào quảng trường trung tâm để đại sát một phen báo thù rửa hận.
Nói thì dài dòng, nhưng đoạn đường chỉ dài có 500 mét, thời gian chỉ nhoáng một cái, hắc giáp kỵ tướng chỉ mới quát tháo một câu là đại đội nhân mã đã đi gần hết đoạn đường.

Khi đến gần cuối đoạn đường, sắp tiến vào quảng trường trung tâm, toàn thể kỵ binh đều nắm chặt trường thương trong tay, chuẩn bị chiến đấu.
Giữa lúc đó, một đạo trường thương trận, tiếp liền với một đạo cự mã xuất hiện trước mắt bọn họ.

Trước tiên là một đạo cự mã kéo dài hơn chục mét, ngăn trở bước chân chiến mã.

Phía sau là 2.000 trường thương binh, 500 đại thuẫn binh liên hợp tạo thành trường thương trận, một đầu thương cắm xuống đất, mũi thương chĩa xéo về phía trước, tầng tầng lớp lớp, đủ sức biến thân thể bất cứ kẻ nào dám xung kích trường thương trận trở nên lỗ chỗ như tổ ong, huyết nhục mơ hồ.
Đường này đi không được !
Hắc giáp kỵ tướng vội vàng giật cương dừng ngựa.

Thế nhưng, kỵ binh vừa mới gia tốc, tốc độ quá nhanh, đâu thể nào muốn dừng lại là dừng lại được.

Chỉ trong thoáng chốc, đã có hơn trăm tinh kỵ không dừng ngựa kịp, xung thẳng vào trận địa cự mã, lập tức người ngã ngựa nghiêng.

Mấy chục gã kỵ binh đi đầu bị phía sau dồn ép, trùng thẳng vào trường thương trận, bị trường thương xuyên thấu cả người lẫn ngựa.


Thậm chí có nhiều mũi trường thương xuyên thấu một lúc vài ba người giống như xâu thịt viên, khủng bố vô cùng.
Nhất thời, hơn hai nghìn Hán quân tinh kỵ bị chặn lại tại cuối đoạn đường, nhân mã kinh hoàng.

Chỉ sau chưa đến nửa giờ quyết chiến, Hán quân tinh kỵ đã thiệt hại đến gần một nửa nhân mã.

Hắc giáp kỵ tướng vừa giận vừa lo, cố tìm cách ứng phó trước tình thế không hay này.

Đến giờ, nếu như không quá ngu ngốc, ai cũng có thể nhận ra rằng đối phương đã có chuẩn bị từ trước, chỉ có bọn họ không biết gì, tự mình chui đầu vào bẫy.

Hắc giáp kỵ tướng nhận thấy không thể tiếp tục tiến tới nữa, vội quay lại bảo :
- Quay ngựa, rút lui.
Thế nhưng, từ phía sau lại có tin báo :
- Tướng quân.

Cổng trấn đã bị đóng lại.

Phía sau cũng có trường thương trận.
Giờ đây, hơn hai nghìn kỵ binh bị dồn lại giữa đoạn đường dài 500 mét, rộng 10 mét, không còn chỗ để xung phong nữa, ưu thế của kỵ binh đã mất hết.

Hắc giáp kỵ tướng nộ khí xung thiên, chỉ tay về phía Nha Phủ mắng chửi :
- Tiểu nhân bỉ ổi, vô sỉ hạ lưu, XX @@ ## $$ %% && ...
Mắng chửi một tràng, gã đã cảm thấy hả hơi, liền vội chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị phá vây rút lui.

Đã biết bị đối phương gài bẫy, gã không muốn tiếp tục tấn công nữa, tạm rút lui chờ hội hợp với hậu đội cho an toàn hơn.


Lúc này, gần nghìn ‘kỵ binh lục chiến’ đã chạy đến nơi, gã ta liền bố trí đám ‘kỵ binh lục chiến’ đó đi tấn công trường thương trận.

Toàn thể kỵ binh được lệnh tập trung vào phía trong, dành lại khoảng trống trước trường thương trận ở phía cổng trấn cho ‘kỵ binh lục chiến’ có chỗ tác chiến.
Trận địa cự mã phía trước trường thương trận chỉ có tác dụng với kỵ binh, còn đối với bộ binh chẳng có tác dụng gì cả.

Đám ‘kỵ binh lục chiến’ vượt qua trận địa cự mã, xông đến trước trường thương trận vung trường thương đâm nhầu.

Phía Sở quân cũng lập tức phản kích.

Thế là song phương sử dụng trường thương đâm lẫn nhau.

Chỉ có điều, phía trước đội hình Sở quân có Đại thuẫn binh dùng đại thuẫn bảo hộ, nên chiếm ưu thế hơn, thương vong ít hơn.
Ở phía sau, hắc giáp kỵ tướng đã tổ chức lại bản bộ nhân mã, thấy tình hình như vậy, liền truyền lệnh kỵ binh tạm bỏ trường thương, đổi sang sử dụng cung tên, bắn vào giữa trường thương trận, trợ chiến cho đám ‘kỵ binh lục chiến’.

Bên kia, phe Sở quân cũng không chịu kém, cung tên bắn ra như mưa, số lượng nhiều hơn phe Hán quân gấp bội, mà đa phần cung tên từ trên Tiễn lâu, mái nhà, hoặc những chỗ cao bắn xuống, nên lực lượng cũng cao hơn.
Ở trên Tiễn lâu, Sở Định Công quan sát trận chiến, rồi quay sang Đường Tướng quân hỏi :
- Quân ta chỉ có bao nhiêu cung thủ đó thôi sao ?
Đường Tướng quân thở dài đáp :
- Thời gian quá gấp.

Số tân binh mới chiêu mộ chưa kịp huấn luyện.

Kể luôn cả người chơi chiến sĩ và NPC sĩ binh, chúng ta chỉ có khoảng 4.000 cung thủ mà thôi.
Sở Định Công cau mày nói :
- Cứ bắn nhau như thế cũng không ổn.


Mau sử dụng trọng vũ khí, sớm kết thúc chiến đấu.
Đường Tướng quân vâng lệnh, lập tức quay ra vung lá lệnh kỳ truyền đạt quân lệnh xuống dưới.

Tiếp đó, tiếng tù và rúc lên lanh lảnh, báo hiệu Sở quân phản công.
U u u ......
Trên các mái nhà ở hai bên con đường chính của trấn, nơi địch quân đang bị vây hãm, đột ngột xuất hiện mấy nghìn Sở quân, ai nấy đều thân cường thể tráng, lực lưỡng khỏe mạnh.

Dự Nam trấn nằm ở vùng thượng lưu sông Hoài, thuộc vùng cao nhiều đồi núi, NPC cư dân hầu như đều khỏe mạnh lực lưỡng, xác suất xuất hiện hãn dân, hãn binh rất cao.

Mấy nghìn hãn binh của Sở quân đều là đầu mâu binh (Đại Sở quốc tự gọi, không phải là binh chủng của hệ thống), là loại viễn trình binh chủng huấn luyện dễ dàng hơn cung thủ nhiều.

Trọng vũ khí của Sở quân chính là đoản mâu, bởi dù sao đoản mâu cũng nặng hơn cung tên rất nhiều lần.

Đầu mâu binh chỉ cần phóng đoản mâu về phía địch quân, lực phóng càng mạnh càng tốt, không cần phải huấn luyện nhiều và phiền phức như cung thủ.

Đoản mâu cũng dễ chế tạo hơn cung tên, thậm chí loại đơn giản chỉ cần vót nhọn đầu thanh gỗ là xong.

Binh chủng này có nhược điểm là cự ly sát thương thấp, nhưng lại có lực sát thương rất cao.
- Chuẩn bị.

Phóng.
Mệnh lệnh truyền ra, mấy nghìn mũi đoản mâu bị phóng xuống chỗ Hán quân tinh kỵ.

Do Hán quân tụ tập quá đông trong một phạm vi quá hẹp, người ngựa chen chúc nhau, nên Sở quân đầu mâu binh chẳng cần phải ngắm kỹ càng, cứ nhắm thẳng vào chỗ đông người mà phóng đoản mâu vào là bảo đảm có gây ra thương vong.
Hán quân tinh kỵ lập tức rơi vào hỗn loạn.

Giữa cảnh chen chúc nhau như thế, người còn có thể linh hoạt nhảy tránh, nhưng chiến mã thì không.


Thế nên chỉ sau vài lượt phóng, Sở quân đầu mâu binh đã khiến cho địch quân có thêm gần nghìn ‘kỵ binh lục chiến’.
Hắc giáp kỵ tướng nhìn thấy quanh mình chỉ còn lại hơn 600 kỵ binh, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, vừa giận vừa run, không phải run vì lo sợ mà run vì thẹn, vì hối hận đã sơ ý để đến nỗi lầm mưu quân địch, khiến cho lực lượng kỵ binh tinh nhuệ, niềm tự hào của Hán quốc bị kết liễu tại đây.

Gã là người chơi nên không sợ chết, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn lại chiến hữu, nhìn lại Hán Bình Công và các vị nguyên lão.
Nhìn trước ngó sau, thấy đám đầu mâu binh của Sở quốc tiếp tục phóng đoản mâu, gã tức giận vô cùng.

Đám đầu mâu binh kia dường như không sợ chết a.

Số lượng thương vong của bọn chúng không hề kém hơn phe Hán quân, vậy mà bọn chúng vẫn hăng máu phóng tiếp, chẳng hề sợ bị cung tên bắn trúng.

Cứ như vậy mãi cũng không ổn, bởi phe Sở quân chiến đấu ngay trên địa bàn của mình, khi chiến sĩ thọ thương có thể lui lại lo chữa thương, lập tức sẽ có người khác tiến lên thay thế ngay, thành ra số thọ thương thì nhiều mà số tử trận không bao nhiêu.

Còn phe Hán quân thì không được như thế.

Bọn họ bị bao vây trong một khu vực chật hẹp, muốn tránh cũng không tránh đi đâu được, và thương vong người nào là mất người đó, NPC sĩ binh thì khỏi nói, còn người chơi thì nơi trọng sinh của bọn họ ở Thiên Bảo trấn, cách nơi đây quá xa.

Liều thôi ! Chỉ còn cách liều mạng phá vây, hy sinh một bộ phận binh lực để cứu bộ phận còn lại.

Gã liền chỉnh đốn đội ngũ, xua hơn nghìn rưỡi ‘kỵ binh lục chiến’ đi trước mở đường, liều mạng tử chiến phá vòng vây để cứu vãn số kỵ binh còn lại.

Trường thương trận ở phía cổng trấn sau một phen cùng ‘kỵ binh lục chiến’ dùng trường thương đâm lẫn nhau, lúc này không còn ổn định như trước, không còn cảnh mũi thương tua tủa như rừng nữa.
Dưới sự đốc thúc của hắc giáp kỵ tướng, song phương lao vào nhau hỗn chiến, đều chịu thương vong thảm trọng.

Nhưng phía Sở quân binh lực sung túc, luân phiên thượng trận, đánh cho Hán quân càng lúc càng bị đẩy lùi về phía trong.

Hắc giáp kỵ tướng nóng nảy vô cùng, mấy lần suất lĩnh tàn bộ xông vào chiến đấu, nhưng cũng không thể nào vãn hồi được bại thế.

Toàn quân tận diệt xem ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, trừ khi có cứu tinh xuất hiện.