Vương Mệnh

Chương 65: Đại Âm Mưu





Rừng sâu, gần vùng giáp giới giữa Hưng An Châu và Định An Châu, địa bàn xa xôi hẻo lánh, chính hiệu “tam bất quản”, bình thường chẳng thấy bóng người, hôm nay đột nhiên xuất hiện hàng nghìn người, đủ mọi thành phần chức nghiệp, nhóm năm nhóm ba xục xạo khắp nơi.
Nhiệm vụ “Âm mưu của Man binh” không phải là đặc thù nhiệm vụ, cũng không phải là ẩn tàng nhiệm vụ, mà là hệ thống nhiệm vụ.

Hễ ai đến Quan phủ giao nộp nhiều thủ cấp của Man binh, được hệ thống xem như có thực lực, sẽ được tiếp nhận nhiệm vụ.

Do đó mà hầu như các bang phái có tham gia truy sát Man binh đều cùng nhận được nhiệm vụ này, và cùng kéo nhau đến đây.

Cũng giống như việc truy sát Man binh, nhiệm vụ này hệ thống chỉ quan tâm kết quả, chứ không chú trọng quá trình, do đó mà những người tiếp nhận được nhiệm vụ đều kéo theo rất nhiều đồng bọn giúp đỡ.
Thiên Lang phóng ngựa đến nơi, thấy nhiều người như thế, có hơi sửng sốt, rồi cũng theo chân những người đi trước tiến sâu vào trong rừng.

Mọi người đã xục xạo khắp nơi như thế, y có tìm kiếm cũng vô ích.
Giữa những người chỉ có thể đi bộ, Thiên Lang cùng toán kỵ binh vô cùng nổi bật, mọi người đua nhau chỉ trỏ bàn tán.

Đã quen với cảnh đó, y vẫn xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, mặc kệ những người xung quanh bàn tán.
Mọi người cứ tiếp tục vừa đi vừa xục xạo tìm kiếm.

Hành sự rầm rộ ồn ào như thế này, dù bọn Man binh có thật ở đây đi chăng nữa thì cũng đã chạy mất từ lúc nào rồi.

Trừ phi bọn chúng thực lực hùng mạnh, có thể cùng lúc đối phó với hàng nghìn người.
Thời gian qua đi.
Đột nhiên phía trước có tiếng ai đó hô hoán :
- Man binh kìa.
- Man binh.

Mau đuổi theo.
- Đừng đế bọn chúng chạy mất.

Những người đó vừa đuổi theo vừa hô hoán quát tháo, khiến đám đông phía sau cũng ùn ùn chạy theo.

Quang cảnh bắt đầu hỗn loạn.
Mọi người rượt đuổi hồi lâu, vẫn nghe thấy những tiếng hô hoán rằng Man binh ở phía trước, những đuổi mãi không kịp.

Lẽ nào bọn Man binh lại nhanh nhẹn đến thế.

Nhiều người có vẻ nghi ngờ.


Nhưng trước đám đông ùn ùn đuổi theo như thế, bọn họ cũng không vì thế mà dừng lại.
Hồi lâu sau, tất cả đuổi đến bờ sông.

Thế nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng bọn Man binh đâu cả.

Nhiều người phẫn nộ lớn tiếng chất vấn :
- Man binh đâu rồi ?
- Sao không thấy bọn chúng đâu cả ?
- Kẻ nào bảo rằng thấy Man binh ?
- Ai thấy bọn chúng ?

Một số kẻ bị mọi người nhận diện đã lớn tiếng hô hoán khi nãy, ấp úng nói :
- Rõ ràng khi nãy chúng ta thấy bọn Man binh mà.
- Thật mà.

Rõ ràng thấy bóng dáng bọn chúng phía trước.
- Đúng thế đấy.
- Nhiều người cùng nhìn thấy chứ đâu phải mình ta.

Đâu thể nào là nhìn lầm được.

Mọi người càng thêm phẫn nộ :
- Thế bọn chúng đâu ?
- Chẳng lẽ bọn chúng tự nhiên biến mất à.

Đột nhiên có người lên tiếng chất nghi :
- Ở đây có đến hàng nghìn đôi mắt.

Sao mọi người không ai nhìn thấy Man binh nhỉ ?
Đám đông nhao nhao hưởng ứng :
- Phải đó.
- Sao chúng ta không ai nhìn thấy Man binh nhỉ ?
- Có vấn đề.

Mấy kẻ bị mọi người vây quanh chất vấn đồng loạt biến sắc, ấp úng nói :
- Chúng ta nhìn thấy thật mà.
- Bọn chúng tự nhiên biến mất.

Làm sao chúng ta biết được tại sao ?
- Mọi người nói thế là ý gì chứ ?

Mọi người nhao nhao mỗi người một ý.

Quang cảnh vô cùng hỗn loạn.

Tất cả tranh cãi hồi lâu, vẫn chẳng thể tìm ra nguyên nhân, vừa định mặc kệ, giải tán tiếp tục xục xạo tìm kiếm.

Đột nhiên có một giọng nói âm trầm vẳng vào tai mọi người rõ ràng từng tiếng một :
- Các ngươi muốn biết tại sao phải không ?
Mọi người chấn động, hoa nhiên.

Giữa cảnh hỗn loạn ồn ào mà thanh âm rõ ràng như thế, không thể nào là người chơi, chỉ có thể là hệ thống nhân vật, mà còn là cao thủ, đại cao thủ.

Có ai đó buột miệng hỏi :
- Tại sao vậy ?
Giọng âm trầm kia cười lớn, đáp :
- Bởi vì bọn họ đã theo chúng ta.

Việc tìm cách đưa các ngươi đến đây là nhiệm vụ của bọn họ, và bọn họ đã hoàn thành rất xuất sắc.

Tưởng lệ sẽ rất hậu hĩ.
Mọi người chấn kinh.


Bị lừa rồi.

Mắc mưu rồi.

Ai đó phẫn nộ quát lớn :
- Các ngươi là ai ? Bày mưu lừa chúng ta đến đây nhằm mục đích gì ?
Giọng âm trầm nói :
- Các ngươi thử chú ý xung quanh xem hoàn cảnh hiện giờ của các ngươi ra sao.
Mọi người nghe nói, mới chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Chẳng biết tự bao giờ, trừ phía bờ sông, ba hướng còn lại xuất hiện hàng nghìn dã thú, như cọp, beo, sói rừng, … cùng hàng nghìn độc vật như rắn rết, bọ cạp, nhện độc, … Bọn chúng chia nhau vây chặt mọi người.

Phía sau còn có hơn trăm Man binh, sát khí đằng đẳng.
Ai nấy kinh hãi.

Quần hào hoa nhiên.

Mọi người thầm tính kế cho bản thân thoát khỏi trùng vây.

Nghe bọn Man nói với vẻ tự tin như thế, chắc hẳn còn có hậu chiêu.

Chứ chỉ với mấy nghìn dã thú, độc vật, cùng hơn trăm Man binh, nếu mọi người liều mạng sát xuất vòng vây thì chưa chắc bọn chúng có thể ngăn cản được.
Một gã có vẻ là đầu lĩnh một đại bang phái lên tiếng hỏi :
- Ý các ngươi muốn gì ?
Giọng âm trầm nói :
- Thật ra các ngươi cũng không cần phải lo lắng.

Chúng ta dẫn các ngươi đến đây cũng chỉ là muốn tốt cho các ngươi thôi.
Quần hào kinh ngạc hỏi dồn :
- Muốn tốt gì thế ?
- Lừa gạt chúng ta mà là muốn tốt cho chúng ta ư ?
- Dùng độc vật vây chặt chúng ta như thế mà cũng là muốn tốt cho chúng ta sao ?

Giọng âm trầm kia bật cười ha hả, nói :
- Các ngươi có muốn trang bị không ?
Nhiều người đáp :
- Đương nhiên muốn.
- Ở đâu có ?
- Các ngươi cho chúng ta à ?
- Có điều kiện gì không ?

Giọng âm trầm không đáp, lại hỏi tiếp :
- Các ngươi có muốn chuyển chức thành đặc thù chức nghiệp không ?
Càng nhiều người lên tiếng hơn nữa :
- Muốn.


Đương nhiên muốn.
Giọng âm trầm lại nói :
- Các ngươi muốn có lãnh địa không ?
Hàng trăm người đồng thanh đáp :
- Muốn.

Muốn
Giọng âm trầm lại nói :
- Thế có muốn cho thôn thăng cấp không ?
Quá nửa có vẻ bị thuyết phục, cùng đáp :
- Muốn chứ.
- Ai mà không muốn.
- Làm sao để được như vậy.

Giọng âm trầm nói với vẻ dụ hoặc :
- Man địa chúng ta đất rộng người thưa, đất hoang vô số.

Nếu các ngươi đồng ý gia nhập Man tộc trận dinh, mỗi người đều sẽ được phân phong lãnh địa, tự mình kiến thôn mà không cần điều kiện gì hết.

Nếu những người nào đã có thôn rồi, hoặc những ai lập đại công, sẽ được chúng ta hỗ trợ, trực tiếp cho thôn thăng cấp.

Ngoài ra còn có thể có ngạch ngoại tưởng lệ.
Mọi người bàn tán phân vân.

Điều kiện Man tộc đưa ra vô cùng hậu hĩ a.
Giọng âm trầm lại nói tiếp :
- Các ngươi suy nghĩ kỹ đi.

Muốn vẫn mặc mặc vô danh hay muốn làm nên một phiên sự nghiệp cũng chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ mà thôi.

Những ai đồng ý gia nhập Man tộc trận dinh hãy đứng về mé trái.

Những ai không đồng ý hãy đứng về mé phải.
Mọi người bàn tán ồn ào, rồi phân phân chọn lựa.