Vương Mệnh

Chương 69: Phản Loạn





Khi nghe Nha Phủ Tiêu Yên Trấn kết luận là có người cố ý hạ độc, Giang Phong vừa suy nghĩ, vừa quan sát hiện tình trong trấn.

Giây lát, Giang Phong nhìn lão trấn thủ, hỏi :
- Phái binh canh giữ các giếng nước là phải rồi.

Nhưng đó cũng không phải là biện pháp lâu dài.

Việc điều tra hung phạm tiến triển ra sao ?
Lão trấn thủ nói :
- Hồi bẩm đại nhân.

Chất độc này có nguồn gốc từ Man tộc, nhưng trước giờ chưa phát hiện có người Man nào hiện diện trong trấn.

Nhiều khả năng đã có người cấu kết với Man tộc.

Cuộc điều tra vẫn đang được tiến hành khẩn trương.
Giang Phong gật đầu, nói :
- Chúng ta đi thăm những người bị nạn.
Lão trấn thủ vâng dạ, dẫn Giang Phong đi đến Dược Đường.

Đấy là nơi đang tập trung chữa trị cho những người bị nhiễm độc.

Dù không hóa giải được hoàn toàn độc tính, nhưng cũng có thể tạm thời kéo dài sự sống cho nạn nhân, chờ tìm phương giải quyết.
Ở Dược Đường, hơn trăm nạn nhân nằm la liệt từ trước ra sau, từ trong ra ngoài.

Khoảng sân ở mé sau Dược Đường, những người đã tử vong được để tạm ở đấy.

Hàng trăm người là những thân nhân của nạn nhân đều tập trung ở đại lộ phía trước cửa Dược Đường, ai nấy đều rất lo buồn.
Trước khi vào trong, Giang Phong gọi mấy viên thống lĩnh đến, phân phó bọn họ chia sĩ binh thành từng đội, tỏa ra các nơi trong vùng tìm kiếm nạn dân.

Nếu gặp được người nào đều đưa cả đến Vũ Xuyên, chờ Giang Phong cùng về An Phú Trấn.
Vào trong Dược Đường, Giang Phong đối một em bé đang nằm gần nhất thi triển Đại hồi phục thuật.

Bạch quang từ quyền trượng chiếu vào bé, rồi xuyên vào bên trong cơ thể.

Không như lúc bình thường bổ sung sinh mạng cho những người bị thương, lần này bạch quang không biến mất ngay mà cả thân người bé được bạch quang bao phủ, trông lung linh thần diệu.

Và khi hào quang tan biến, bé động đậy thân hình, rồi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn những người xung quanh.


Có hiệu quả, Giang Phong cả mừng, bước đến bế bé lên, âu yếm hỏi han.

Lão trấn thủ càng mừng hơn, lắp bắp nói :
- Đại nhân.

Mọi người được cứu rồi.

Bản trấn được cứu rồi.

Tạ tạ đại nhân.
Từ khi dịch bệnh xảy ra, tình hình trong trấn ngày thêm tồi tệ.

Lão trấn thủ ngày đêm lo nghĩ không yên.

Nay thấy hiện tình có cơ cứu vãn, lão vô cùng hoan hỉ.

Giang Phong lệnh cho các tế tự tiến hành trị liệu cho những nạn nhân ở đấy.

Long nhi trong lúc hứng chí, cũng đi cùng với các tế tự.

Đoạn bước ra phía sau, thi triển Hồi sinh thuật cứu chữa cho những người đã tử vong.

Dịch bệnh cũng chỉ mới xảy ra được một ngày, nên chưa có ai tử vong quá mười hai canh giờ, đều có thể hồi sinh.
Lúc này, tin tức đã truyền khắp trấn.

Trấn dân kéo đến tụ tập ở trước cửa Dược Đường càng lúc càng đông.

Trong dáng vẻ ai nấy đều đang rất hoan hỉ, vì từ nay không còn phải lo lắng dịch bệnh nữa.

Lão trấn thủ thì khỏi phải nói, theo sát Giang Phong, tán tụng hết lời.
Bọn người Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội lúc này cũng đang ở bên ngoài.

Khi thấy trấn dân được cứu, liền thì thầm nhỏ to bàn tán :
- Lão đại.

Tế tự thuật có thể chữa trị được độc của vu sư.

Lại còn có thể cứu sống người đã tử vong nữa.


Lợi hại.
- Phải đấy, chúng ta phải nhanh chóng tuyển người đưa đến Tử Long Học Viện học tế tự thuật.
- Phải đó.

Chưa biết hệ thống sẽ tưởng lệ thế nào.

Nhưng ngạch ngoại tưởng lệ này cũng đáng phấn khởi a.
- Cũng may hôm qua ta bận việc, chưa kịp gia nhập môn phái nào hết.

Lần này ta nhất quyết chuyển chức tế tự.
- Tiện mộ a.

Sao ta không may mắn như ngươi a.
- Tức thật, phải biết trước như vậy ta đã không gia nhập môn phái.

- Lão đại.

Thôn của chúng ta dân cư đều trúng độc hết.

Có nên …
- Ai ! Để ta thử xem sao.
- Lão đại.

Nếu thôn dân đều chết hết.

Thôn của chúng ta sẽ bị xóa tên đó.
- Ai ! Ta sẽ cố gắng.

Giang Phong hồi sinh những người đã tử vong xong, nhìn các tế tự, thấy bọn họ vẫn còn đang tiếp tục công việc, liền quay sang nói với lão trấn thủ :
- Tuy hiện giờ có thể cứu sống các nạn nhân, nhưng cũng không có gì đảm bảo là sau này dịch bệnh không xuất hiện trở lại.

Trong trấn còn khu đất trống nào không ? Ta muốn xây dựng tế miếu, để tế tự ở lại đây theo dõi tình hình, cũng như có thể chữa trị cho trấn dân khi cần thiết.
Lão trấn thủ hoan hỉ nói :
- Đại nhân định thế rất phải.


Hạ quan cũng đang lo chuyện ấy.

Nếu như có được các vị tế tự trú lại trong trấn thì còn gì bằng.

Hạ quan sẽ cho người chuẩn bị ngay.
Nói đoạn, lão cho gọi sư gia đến, lệnh lão chuẩn bị ngay một khu đất trống ở vị trí tốt nhất để xây dựng tế miếu.

Thị sát một vòng trong Dược Đường, đoạn Giang Phong cùng lão trấn thủ rời đi, chuấn bị xây dựng tế miếu.

Thực ra Giang Phong có thể thi triển Đại hồi phục thuật, thời gian sẽ không phải kéo dài, nhưng Giang Phong muốn để tế tự tiến hành cứu trị, nhằm mau thăng cấp lên cao cấp, trở thành ngân cấp tế tự.

Ngân cấp tế tự mới có thể thu nhận học đồ, truyền dạy tế tự thuật.

Ngân cấp tế tự mới có thể chủ trì Văn Tổ Miếu.
Giang Phong vừa bước ra khỏi Dược Đường, bọn người Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội liền vây lại.

Cấm vệ định giải tán mở đường, nhưng Giang Phong ngăn lại.

Bang chủ Linh Sơn Bang nói :
- Viện trưởng đại nhân.

Linh Sơn thôn của chúng ta cũng bị dịch bệnh.

Cư dân toàn thôn đều ngộ nạn.

Viện trưởng đại nhân có thể giúp cứu chữa cho bọn họ không ?
Hội chủ Hồng Anh Hội cũng nói theo :
- Viện trưởng đại nhân.

Hồng Anh thôn của bọn vãn bối cũng thế.
Giang Phong nhìn bọn họ, khẽ nhíu mày, đoạn hỏi :
- Linh Sơn thôn và Hồng Anh thôn ở đâu ?
- Viện trưởng đại nhân.

Linh Sơn thôn chỉ cách Lục Hoa Thành hơn 40 dặm, nằm về phía đông bắc.
- Viện trưởng đại nhân.

Hồng Anh thôn cũng cách Lục Hoa Thành khoảng 40 dặm, nằm về phía đông.
Cả hai thôn đều kiến lập ở gần Lục Hoa Thành khiến Giang Phong hơi ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ đến việc Lục Hoa Thành hiện đang tập trung hàng vạn người chơi, là tâm điểm chú ý của mọi người, thì chuyện đó cũng chẳng còn có gì lạ nữa.

Suy nghĩ giây lát, Giang Phong nói :
- Triều đình đã phân phong lãnh địa cho các ngươi thì các ngươi phải có trách nhiệm với nó.


Nếu các ngươi không làm tròn trách nhiệm, triều đình sẽ thu hồi.

Còn như các ngươi muốn được giúp đỡ thì phải quyên hiến cho Thần Miếu.

Trước tiên là một khu đất 20x20 để xây dựng tế miếu.

Và để cứu trị cho mỗi người dân thì quyên hiến 1 kim tệ.

Thế nào ? Có đồng ý hay không ?
Đương nhiên bọn họ đều đồng ý.

Đất đai.

Mỗi thôn chưa có đến hai mươi thôn dân, đất đai còn trống rất nhiều.

Kim tệ.

Không thành vấn đề.

Các bang hội người đông thế mạnh, mười mấy kim tệ không phải là con số lớn.

Cứ xem sự cạnh tranh trong phiên đấu giá ở Lục Hoa Thành cũng rõ.
Giang Phong chỉ bọn họ, nói với lão trấn thủ :
- Bọn họ vừa chiến đấu với Man binh, thu được ít nhiều tin tức.

Lão hãy đi giải quyết việc đó đi.

Cứ để sư gia đi theo ta là được rồi.
Lão trấn thủ vâng dạ, dẫn bọn người Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội đến Nha Phủ.

Cả Thiên Lang cũng đi theo để giao nhiệm vụ.
Bọn họ đi được một lúc, chợt nghe hệ thống công cáo :
- Đinh.

Hệ thống công cáo.

Thế sự vô thường, yên rồi lại loạn.

Man tộc đại cử nhập xâm, Kinh triều phát sinh phản loạn.

Nay triều đình tuyên cáo, trục xuất phản quân, tịch thu sản nghiệp.

Mọi thần dân Kinh tộc, ai sát tử được phản quân đều được tưởng thưởng.