Vương Phi 13 Tuổi

Chương 253: Dẫn xà xuất động (9)



Phân biệt thật giả, phân biệt như thế nào?

Không ai gặp qua Phật Lạc Hoa thật sự, chỉ được ghi lại trong sử sách. Mọi người chung quanh đều bình tĩnh nhìn Thần Phi.

“Dựa vào cái gì?” Hiên Viên Triệt hé ra khuôn mặt đen xì thản nhiên nhìn Thần Phi.

Đầu ngón tay Thần Phi ở trong lòng bàn tay vung lên, nhìn vào mắt Hiên Viên Triệt nói : “Chỉ cần là thật, Thứu Đà La quả nội trong hôm nay sẽ lập tức mang đến, tuyệt không để người cần trị liệu chờ đợi.”

Lời vừa nói ra, mọi người chung quanh lại càng trầm mặc. Bọn họ quên, hoàng cung Hậu Kim sẽ không có khả năng ngay cả một Thứu La Đà quả cũng không có,

Hiển nhiên, một câu kia của Thần Phi đã đả động Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt không hề suy nghĩ, lập tức nói : “Được.”

Thần Phi thấy vậy, bật người vung tay lên, người trung niên vẫn đứng cạnh đại sảnh lập tức tiêu sái đi đến.

Thần Phi từ trong tay áo lấy ra một vật đưa cho người trung niên. Lưu Nguyệt không biết được đó là thứ gì, chỉ nghe thấy Thần Phi nhỏ giọng nói : “ Phái hắn tự mình đến.”

Người trung niên nghe lệch lập tức xoay người liền lui xuống.

Lưu Nguyệt âm thầm nhướng mi lên. Hắn? Hắn này là ai vậy?

Nếu nàng đoán không nhầm, hắn trong lời nói hẳn là chỉ Phỉ Thành Liệt.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt trên đài một cái.

Hiên Viên Triệt vẻ mặt bình tĩnh, không hề có bất kì dao động nào.

Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không nhúc nhích, ngồi yên tại chỗ chờ đợi. Hiên Viên Triệt tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, sẽ không làm chuyện không có lợi.

Lại không biết, Phỉ Thành Liệt này ngoài võ công, cái am hiểu nhất chính là mấy thứ này, Hậu Kim trừ bỏ hắn, chỉ sợ không có ai dám tuyệt đối khẳng định, Lưu Nguyệt không biết chuyện ấy, nhưng Hiên Viên Triệt biết.

“Đóng cửa.” Người trung niên vừa đi ra, Thần Phi vung tay lên, đại môn phía sau phịch một tiếng đóng cửa lại.

Mọi người bên trong liếc nhìn nhau, không nói gì. Đây là phòng ngừa bọn họ đi ra ngoài, đem tin tức tản ra luôn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đại điện một mảnh im lặng.

Chỉ có tiếng hít thở ồ ồ, càng ngày càng nặng quanh quẩn trong đại điện.