Vương Phi 13 Tuổi

Chương 329: Không thể buông tha (10)



“Rốt cuộc là cái gì đuổi bọn họ?” Ngạn Hổ đưa tay che trán nhìn phía sau đám người Độc Cô Dạ.

Mấy người này toàn bộ đều là cao thủ trong cao thủ, cư nhiên chạy trốn chật vật như thế, sắc mặt khó coi như vậy. Phía sau bọn họ rốt cuộc có cái gì?

Từ khi thấy đoàn người Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt liền chú ý phía sau bọn họ. một người ung dung như Độc Cô Dạ, chỉ một chút nguy hiểm sẽ không khiến hắn chạy như điên như vậy.

Mắt chăm chú nhìn vào phía sau đám người Độc Cô Dạ.

Một mảnh màu xanh, màu xanh ấy nối liền với màu trời, xa xa xuất hiện một chút màu đen.

Thực mờ, cũng rất xa, không thể nhìn rõ.

Màu đen? Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, đột nhiên túm lấy Hiên Viên Triệt bên cạnh, xoay người một cái liền đứng bên trên vai Hiên Viên Triệt, nhìn ra xa.

“Là cái gì?” Hiên Viên Triệt đỡ chân Lưu Nguyệt.

Có thể khiến cho Độc Cô Dạ chật vật như vậy, nhất định không phải thứ bình thường.

Màu đen, màu đen cuồn cuộn ở chân trời, tốc độ di chuyển không hề nhanh, cũng không hề bành trướng to hơn.

Nhưng mà giữa một mảnh xanh lam cùng xanh tươi của cỏ cây, xuất hiện một dải màu đen chia cắt tất cả.

Màu đen, chậm rãi hướng về đây.

Nghiền nát thanh bích, phá hủy thâm lam, chỉ có màu đen không ngừng tiến lên.

Nơi đi qua, không còn một ngọn cỏ.

Lưu Nguyệt nhíu chặt mày, màu đen đó…

Rồi đột nhiên rùng mình một cái, là chúng nó, là chúng nó. Chết tiệt, Độc Cô Dạ cư nhiên dẫn nhóm tổ tông này lại đây. Khỉ thật!

Lưu Nguyệt nháy mắt sắc mặt xanh mét, điên cuồng hét lên : “Vương bát đản.” Xoay người một cái liền nhảy từ trên người Hiên Viên Triệt xuống.

“Đi mau.” Túm lấy Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt phân biệt phương hướng, chạy vội vàng.

Lưu Nguyệt vốn luôn nghiêm túc không hề có một tia sợ hãi, đột nhiên sắc mặt đại biến, nhất thời làm cho Hiên Viên Triệt cảm thấy không tốt.

Xoay người một cái liền đuổi kịp, một bên trầm giọng hỏi : “Đó là cái gì?”

Cư nhiên có thể khiến Lưu Nguyệt biến sắc, thứ đó nhất định rất nguy hiểm.