Nếu như Lưu Nguyệt đồng ý để Bắc Mục phong hào, vậy hắn lại chịu khuất nhục Bắc Mục, chỉ là một quyết định, đã có thể là hai chuyện khác nhau.
Trong lều vải một mảnh trầm mặc, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn kỹ Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vẻ mặt không chút thay đổi, vẫn bình thản như trước.
Bắc Mục Trung Nghĩa vương, đây chẳng qua là một cái hư danh, một cái danh hiệu nghĩa tỷ, thực ra cũng chỉ là một cái danh hào mà thôi, không quyền không thế, vậy nên chúng tướng Bắc Mục mới không để tâm.
Nhưng mà Hữu đại tướng quân Hung nô, cái này có thực quyền, theo nàng biết Hữu quân Hung nô có tổng cộng mười vạn binh mã, cái đại tướng quân này không đơn giản để gió có thể thổi ngã, không giống Trung Nghĩa vương không quyền không thế.
” Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Giữa không khí bình thản, Bắc Mục vương ôm cổ nàng kêu lên, vẻ mặt bỗng dưng muốn khóc. (Su: Ta thề cái này là nguyên văn, k phải ta chém =,.= K ngờ bên Tàu cũng có phim này nha )
” Hồng không muốn tỷ tỷ đi, không muốn tỷ tỷ đi.” Bắc Mục vương Da Luật Hồng năm tuổi, nghe Lưu Nguyệt từ chối, nhất thời càng ôm chặt cổ nàng hơn, đôi mắt nhỏ đen như mực toát ra sự sợ hãi.
Chỉ có người này trong lúc nguy hiểm nhất cứu hắn, chỉ có nàng có thể bảo đảm an toàn của hắn, sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay.
Da Luật Hồng dùng hết toàn lực ôm Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy bèn cúi đầu nhìn Da Luật Hồng trong lòng, cắn chặt môi, nếu không phải biết rõ làm vương không được khóc, có lẽ đã sớm khóc rồi.
” Nam nhi có lệ không dễ rơi, là nam nhân nên đội trời đạp đất, muốn cái gì thì chính mình đi tranh giành, khóc, mãi mãi không thể giải quyết mọi chuyện.”
Chìa tay lau đi khoé mắt ẩm ướt của Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày nói.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Nguyệt, Da Luật Hồng giật mình, đột nhiên chùi mắt, liên tục gật đầu nói: “Bản vương đã biết.”
” Bay đâu, theo ngày hôm nay nếu Da Luật Lưu Nguyệt có dũng khí rời đi, thì cho bản vương… Cắt đứt chân của nàng cho bản vương, tuyệt đối không cho đi.”
Vẻ mặt nghiêm nghị, Bắc Mục vương vừa học đã dùng.
Lưu Nguyệt nghe vậy trong nháy mắt không nói được gì, đột nhiên cười to ầm ĩ, mày hiện lên chút vui vẻ.
” Tuân chỉ.” Chúng tướng giữa lều lớn, nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt, bật ra tiếng rống to hơn.
Lời này nghe được.
Giữa lều lớn nhất thời dâng lên một mảnh tiếng cười sảng khoái.