“Ầm ầm.” Tiếng trống vang lên trên thảo nguyên mênh mông, xông thẳng lên tận trời cao, đại hội ba năm tổ chức một lần của Tiên Ti đã bắt đầu.
Cung tên ra khỏi vỏ, người gọi ngựa hí.
Trong nháy mắt, trên thảo nguyên hoang vu bỗng sôi trào như sóng cuộn.
Vòng thứ nhất, đua ngựa.
Mười bảy tộc chọn ra dũng sĩ, tập kết ở một chỗ khống chế ngựa của mình, lấy sân đấu làm nơi xuất phát, xuyên qua núi Khố Xích ba mươi dặm, người nào về nhất, người đó chính là hạng nhất của vòng đầu tiên.
Nhưng nghe, một tiếng chiêng trống rung trời vang lên, trên trăm con ngựa như tên rời cung, chạy như điên về phía núi Khố Xích.
Mấy vạn người vây xem xung quanh, lập tức điên cuồng hét lên cực kỳ hưng phấn.
Vó ngựa cuồng phong, tiếng hét điên cuồng hưng phấn, mở màn cho đại hội ba năm một lần của mười bảy tộc Tiên Ti.
“Đây, đây, đây, nhiếp chính vương, uống.” Trên đài cao, tộc trưởng tộc Tam Hợp giơ lên cái bát to tướng, mời Lưu Nguyệt uống rượu.
Lưu Nguyệt nhận lấy bát, uống hết.
“Nhiếp chính vương, tiếp, làm một chén, dọc đường cực khổ rồi.” Tộc trưởng tộc Hợp Lực cười ha ha cũng đi tới.
“Đúng đúng, khách khí, tự phạt một chén, tự phạt một chén.”
Trong tiếng cười, tộc trưởng mười bảy tộc luân phiên đi lên cùng Lưu Nguyệt uống, Lưu Nguyệt ai đến cũng không cự tuyệt, tiếp lấy từng chén một, ở thảo nguyên đã mấy tháng, cái gì luyện không tốt, nhương riêng tửu lượng ngày càng tăng.
“Ha ha, sớm nghe nói nhiếp chính vương tửu lượng cao, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, thẳng thắn.” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc quệt rượu còn vương ở khóe miệng, vẻ mặt tươi cười nhìn Lưu Nguyệt nói.