Vương Phi 13 Tuổi

Chương 716: Dùng trên thân người



Lặn xuống chỗ nước sâu, ẩn thân dưới đáy thuyền.

Thuyền chiến Minh Đảo đậu lại bên bờ biển, đương nhiên có người tuần tra và giữ thuyền.

Chỉ đáng tiếc là, canh phòng trên bờ và trên thuyền, nhưng không ai canh phòng dưới biển cả.

Có lẽ là quá mức tự tin.

Cũng có lẽ là do không ai nghĩ đến tình huống đó.

Trên bờ, trên thuyền, luôn có người không ngừng đi lại trong bóng tối.

Tiếng bước chân cộp cộp, ở trong đêm yên tĩnh truyền đến một cách rõ ràng.

Gió biển thổi tung những bọt biển li ti, sóng biển mãnh liệt dâng lên, che giấu đi tất cả những âm thanh dưới đáy biển.

Nghiêng người bơi đến gần.

Lưu Nguyệt dẫn đầu một nhóm mấy trăm người được cho là đội đánh lén Minh Đảo.

Thâm nhập vào bên dưới thuyền chiến Minh Đảo trong sự tuần tra lặng lẽ ở đây.

Những chiếc thuyền xếp hàng liên tiếp, từng chiếc từng chiếc chỉnh tề tự động thả neo.

Đây quả thực là cơ hội vô cùng tốt để ra tay.

Không cần phải phân phó dư thừa, thậm chí không có một dấu tay ra hiệu nào cả.

Đám người Phỉ Lợi đi theo Lưu Nguyệt, liền tản ra,  không một tiếng động ẩn nấp dưới thuyền chiến Minh Đảo.

Dùng vũ khí vốn để đối phó với thuyền chiến Thiên Thần khi nãy, nhắm ngay đáy thuyền Minh Đảo đâm tới.

Mũi nhọn đưa ra, vũ khí sắc bén lạnh lẽo đâm vỡ đáy thuyền chắc chắn.

Đâm sâu vào khe trát dầu chống thấm giữa các thanh gỗ dưới đáy thuyền.

Lỗ thủng không lớn, lực đâm cũng không mạnh.

Điểm đâm lại có góc độ xảo quyệt và vị trí không gây chú ý cho mọi người.

Một mũi đâm nhọn hoắc.

Nước biển bắt đầu từ từ thẩm thấu qua miệng lỗ thủng đó lên trên.

Rất bình thường, lại giống như khi tổ kiến trải dài ngàn dặm bị sập, những con kiến bên trong, bắt đầu túa ra không ngừng.

Đêm, rất tối, những vì sao trên đầu như đang ẩn núp, trăng sáng như ẩn thân sau làn mây.

Gió biển vù vù thổi, mang theo sự thanh lãnh và tĩnh lặng của mùa thu.

Nơi xa, các phòng tuyến phong tỏa trên biển, không ngừng đảo quanh.

Ngọn hải đăng chói mắt, chiếu rọi rõ ràng cả một vùng biển quanh đây.

Không có bất cứ thuyền bè nào có thể lén thâm nhập vào đây dưới ánh đèn như thế này.

Không có bất cứ người nào có thể ẩn núp đi vào trong khi tuần tra đang đi đi lại lại như vầy.

Trên thuyền chiến Minh Đảo, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân tuần tra.

Đan vào nhau, không ngừng tuần hoàn.

Không có một chút không gian, không có một chỗ nào có thể thâm nhập mà lại không bị phát hiện.

Đây là một loại phòng thủ đầy kinh nghiệm đã qua huấn luyện lâu dài.

Nước dội không thấm, vững như thùng sắt.

Nhưng mà, sai một ly, đi một dặm.

Mọi người ở trên thuyền tiến hành đủ loại phòng thủ, nhưng lại quên mất dưới nước.

Trên đại dương, nguy cơ lớn thường là đến từ dưới nước.

Biển đen âm trầm dập dờn, bóng đen chớp nhoáng.

Giống như những linh hồn u ám trong đêm.

Từng thân ảnh liên tiếp di chuyển qua lại nơi này.

Vô số những lỗ nhỏ bị người ta đục trên thuyền chiến Minh Đảo.

Có lỗ ẩn dưới đáy thuyền, có cái lộ ra ở gần sát mặt nước.

Những lỗ được đâm khéo léo nhanh chóng phủ đầy khắp thuyền chiến Minh Đào.

Giống như một loại sâu mọt, trong lúc không có bất kỳ người nào chú ý, nhanh chóng cắn nuốt chiếc thuyền chiến xinh đẹp, dũng mãnh kia.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Sắc trời càng ngày càng đen, đêm càng ngày càng thâm.

Mấy người của Lưu Nguyệt không ngừng di chuyển tới lui dưới mặt biển.

Dụng cụ nhọn sắc Minh Đảo chế tạo ra chuyên dùng để đục thuyền này, quả thực tốt không chê vào đâu được.

Quả không hổ là đồ Minh Đảo chế tạo.

Vầng trăng mờ ảo như bị gió biển thổi qua, bắt đầu chìm về phía tây.

Đêm, đã bắt đầu về khuya, bình minh cũng sắp ló dạng.

Thuyền chiến Minh Đảo nhiều lắm.

Nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, liền hủy diệt tất cả, đó là chuyện không thể nào.

Lưu Nguyệt lật tay, sau khi đục một lỗ nữa trên chiếc thuyền chiến bên cạnh, xoay xoay cánh tay đã mỏi, ngẩng đầu nhìn sắc trời.

So với thời gian dự định cũng không sai biệt lắm.

“Gù gù…” Giống như tiếng hải âu kêu, đám người Lưu Nguyệt nhanh chóng dừng tay, tập hợp lại với nhau.

Mọi người nhìn qua đều đã kiệt sức nhưng hai mắt sáng lấp lánh, Lưu Nguyệt ra vài dấu hiệu.

Lập tức, mọi người liền xoay người, sau khi bơi ra ngoài một đoạn đường ngắn.

Cả người liền xoay ngược lại, bơi lại hướng Minh Đảo.

Dọc đường, không còn cần tận lực không tạo tiếng động nào.

Mà ngược lại là tận lực làm ra tiếng nước chảy ào ào, gây ra động tĩnh thật lớn.

“Ai đấy? ” tiếng ồn vừa vang lên đằng xa, binh lính tuần tra trên thuyền chiến Minh Đảo liền phát hiện ra khác thường, mấy ngọn đèn ở mũi thuyền nhích tới gần chỗ Lưu Nguyệt, liền chiếu sáng toàn bộ quanh đây.

Chiếu rọi rõ ràng hình dáng của đám người Lưu Nguyệt trong biển.

“Chúng ta là đội quân đánh lén, vừa thi hành nhiệm vụ trở về.”

Lưu Nguyệt đè thấp âm thanh, mô phỏng ký hiệu tay của thủ lĩnh bọn họ, khoa tay múa chân với binh lính tuần tra trên thuyền chiến.

Dấu hiệu chính xác, ám hiệu chính xác.

Cho đi.

Binh lính tuần tra trên thuyền chiến, thấy vậy đem đèn dầu qua chỗ khác.

Chỉ để lại một tiểu binh chiếu sáng cho đám người Lưu Nguyệt, những binh sĩ phòng bị khác lần nữa quay đi tiếp tục tuần tra.

Lưu Nguyệt thấy vậy, vẫn duy trì tốc độ, chậm rãi đi qua.

Giống như đã mệt không còn chút sức nào nữa.

“Có phải nhiệm vụ thất bại hay không? Lại tự bơi về bị phạt phải không?”

Binh sĩ chiếu sáng cho Lưu Nguyệt hạ thấp âm thanh hỏi đám người Lưu Nguyệt một câu.

Lưu Nguyệt nghe vậy, giống như tinh thần sa sút gật đầu, buồn bã như đưa đám, chẳng nói nổi một câu.

Binh sĩ kia thấy vậy, lắc lắc đầu nói: “Cũng không có gì…”

“Ầm, ầm, ầm…” Lời vừa nói ra, nơi xa trên bầu trời nổ ra một đóa hoa lửa đẹp đẽ.

Tín hiệu ‘Phi hỏa lưu tinh’ của Minh Đảo bay lên không trung.

Binh linh kia ngẩn ngơ, ngay sau đó mặt đầy nghiêm túc liền bật thẳng người: “ Địch tập kích, quân địch đánh lén, quân địch đánh lén…”

‘Phi hỏa lưu tinh’ ở trong màn đêm đen như mực nở rộ rõ ràng trên không trung.

Liên tiếp bay lên không trung, cho thấy việc khẩn cấp.

“Uuuu…”

Tiếng kèn kinh thiên động địa vang lên, vang dội cả khu vực ven biển của Hỏa Diễm đảo.

Trong đêm đen, những ngọn đèn dầu trong nháy mắt sáng lên.

Vô số những ngọn đèn dầu lấp lánh, từ bên trong tràn ra ngoài.

“Quân tiên phong tập hợp…”

“Trung quân tập hợp…”

“Quân dự bị tập hợp…”

Khi những ngọn đèn dầu được thắp sáng, tiếp theo đó là hàng loạt tiếng chuông trống ra lệnh phát ra phá vỡ đêm tối, từ Hỏa Diễm đảo truyền đi bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt cả Hỏa Diễm đảo yên tĩnh giờ đây ồn ào náo nhiệt.

Tiếng bước chân vội vàng vang lên ở khắp nơi.

Chạy tới thuyền chiến Minh Đảo.

Đêm tối trước bình minh, đen hoàn toàn, đen như mực.

So với bất cứ thời điểm nào trong màn đêm còn muốn đen hơn.

Lúc này chính là lúc người ta dễ dàng mất đi cảnh giác nhất, lúc buông lỏng nhất.

Bởi vì bình minh sắp đến.

Đề phòng cả buổi tối đều gió yên sóng lặng.

Như vậy, lúc này thường là sẽ không có tấn công.

Cho nên có thể yên tâm.

Đây là kinh nghiệm rút ra được sau thời gian dài làm lính đánh thuê của Lưu Nguyệt.

Vào khoảng thời gian này là lúc dễ dàng lấy mạng người ta nhất.

Vì vậy, cứ cho là hải quân Minh Đảo được nghiêm chỉnh huấn luyện.

Qua một buổi tối đề phòng, một buổi tối chờ đợi, một buổi tối nghĩ cách đối phó.

Cũng không xuất hiện bất kì công kích nào, mệnh lệnh tấn công của cấp trên cũng không có.

Đang ngủ chập chờn trong lo âu sau bao mỏi mệt.

Bỗng nhiên địch tấn công, phá vỡ mộng đẹp của bọn họ, hỗn loạn bối rối đến mức nào chỉ cần nghĩ cũng biết.

Tiếng bước chân loạn xạ từ khắp nơi chạy đến.

Các binh sĩ chức vụ này kia cũng vội vàng xông lên thuyền của mình.

Cờ bay phấp phới, lái thuyền chuẩn bị.

Tất cả đều rất nhanh chóng, tất cả đều nghiêm trang trật tự.

Nhưng mà,cái loại hoảng loạn này, nhìn lướt qua cũng có thể thấy được một số sơ suất.

Không có ai đi thăm dò xem thuyền chiến có gì bất ổn.

Không có ai tiến hành bất cứ kiểm tra thường quy nào.

Tất cả mọi người đều bận rộn, cũng rất hoảng sợ.

‘Phi hỏa lưu tinh’ trên bầu trời một viên lại tiếp một viên bay lên không trung.

Điều này cho thấy địch tập kích quá nhanh, quá mãnh liệt.

Trước tiên cần thời gian chuẩn bị chiến tranh, cần trước tiên chuẩn bị chiến tranh.

“Mau, đi lên, chớ cản đường.”  Binh sĩ trên thuyền chiến đung đưa ngọn đèn dầu chiếu sáng đám người Lưu Nguyệt, gào to với họ.

Thuyền chiến lập tức sẽ được lái đi.

Lúc này mà còn ở dưới biển, là sẽ bị thuyền chiến đụng chết.

Lưu Nguyệt vừa nghe liền không nói hai lời, xoay người bắt lấy mạn thuyền liền lật người bay lên.

Đám người Phỉ Lợi đi theo phía sau, cũng liền lập tức nhảy lên.

Tiếng kèn sắc bén và tín hiệu ‘Phi hỏa lưu tinh’, giống như khiến cho hai bên bọn họ đều quên mất.

Bọn họ không phải là trong cùng một đội.

Trên thuyền chiến xuất chiến, tuyệt đối không được mang bất kỳ người nào không thuộc đội của mình.

Chuyện này, có phải nên đổ lỗi cho thời gian hỗn loạn lúc này.

Hay là do quân địch đánh lén quá mức xảo quyệt.

“Tập trung quân lính, chuẩn bị nghênh chiến.” Trong tiếng kèn lệnh đầy nghiêm túc, trong thời gian ngắn thuyền chiến Minh Đảo đã chuẩn bị đầy đủ, thanh âm ra lệnh phá không truyền ra, vang đội tứ phương.

Giương buồm ra khơi, khí thế hiển hách.

Hai phần ba thuyền chiến Minh Đảo, hướng lãnh hải chạy nhanh ra ngoài.

Lúc này, đêm đen tối tăm.

Trên trời một vì sao cũng không có, sắc đêm trước bình minh, thật thâm trầm.

Mà lúc này, thuyền chiến Thiên Thần ban ngày đã đánh thắng một trận lớn nhưng lại không thừa thắng xông lên.

Lúc này lại ào ào tiến đến, dốc toàn bộ lực lượng tiến vào vùng biển của Hỏa Diễm đảo.

Cờ bay phấp phới, đèn sáng rực rỡ.

Khoa trương, không che dấu chút nào, cực kỳ cuồng vọng mà đến.

Trên mặt biển một màu đen như mực.

Thuyền chiến Thiên Thần lấy đội hình hình vuông ở trên mặt biển lái tới.

Tốc độ không nhanh, nhìn qua không giống đánh lén lắm.

Có điểm giống như quang minh chính đại mà đến.

Chỉ là lúc này, quang minh chính đại mà tấn công, quả thật là…

Minh Đảo, thật không hổ danh là những chiến binh lớn lên từ biển cả.

Tốc độ huẩn bị chiến tranh, tốc độ lái thuyền, Thiên Thần hoàn toàn không cách nào bằng được.

Thời gian không tới một nén nhang, cũng đã hoàn thành chuẩn bị, lên đường, nghênh chiến đoàn thuyền chiến Thiên Thần đến trước bình minh.

Gió biển vù vù, hai quân nhanh chóng tiến lại gần nhau.

Lưu Nguyệt lúc này vẫn mặc một thân y phục màu đen không thấm nước, khoanh tay trước ngực đứng ở đuôi thuyền chiến Minh Đảo, nhìn thuyền chiến dày đặc xung quanh.

Xếp thế trận hình tam giác, là thế trận công kích sắc bén.

Rất mạnh, hầu như nàng không cần xem cũng biết thế trận này nếu mà tấn công ra ngoài.

Thiên Thần, nhất định bị thiệt thòi lớn.

Nhưng mà, thế tấn công này có ra được hay không, vấn đề này…

Nghiêng đầu, liếc nhìn mặt biển tối đen như mực, lại nhìn thấp thoáng thuyền chiến Thiên Thần đối diện phía trước, hai quân đã sắp giao chiến với nhau.

Khóe miệng ẩn sau khăn trùm đầu của Lưu Nguyệt, khẽ nhếch lên, hiện lên nụ cười rực rỡ đến yêu dị.

“Ấy, trên này làm sao lại có nước?”

Lúc Lưu Nguyệt không tiếng động mỉm cười, một âm thanh kinh ngạc đột nhiên vang lên.

“A, đúng vậy a, làm sao có nước được?”

“A, chỗ này của ta cũng có nước…”

“Ôi chao,chỗ này của ta cũng có…”

Ngay sau một tiếng nói kinh ngạc vang lên, trong không khí khẩn trương khi Thiên Thần đối diện cử quân đến tấn công, mọi người trên thuyền chiến vừa nghe nhắc nhở, không khỏi nhất tề sửng sốt theo bản năng nhìn một cái.

Nhất thời, những tiếng kêu liên tiếp vang lên.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Rò rỉ nước, thưa sĩ quan, khoang thuyền bị rò rỉ nước…”

“Làm sao có chuyện đó, ban ngày đã kiểm tra rồi, mau, sửa lỗ hỏng.”

“Vâng.”

Bận rộn mà không loạn, loại tình huống thuyền bị rò rỉ nước đối với những người sống trên biển, cũng không phải là tai nạn hay vấn đề gì đặc biệt.

Đó là tình huống một năm xuất hiện cũng phải mấy lần.

“A, không đúng, không đúng, mạn thuyền cũng bắt đàu rõ rỉ…”

“Báo cáo sĩ quan, khoang sau thuyền cũng bắt đầu rò rỉ nước…”

Sau mệnh lệnh ngăn rò rỉ của sĩ quan trên thuyền ban ra, còn chưa hoàn toàn thi hành, chưa tìm ra chỗ sơ hở ở đáy thuyền.

Ở khắp nơi trên thuyền cũng bắt đầu rò rỉ rồi.

Song, lúc này chẳng qua chỉ là mới bắt đầu.

Xung quanh chiếc thuyền Lưu Nguyệt ngồi này, trên những chiếc thuyền chiến Minh Đảo khác cũng bắt đầu đột nhiên náo động lên.

“Chuyện gì thế này, thuyền bắt đầu có dấu hiệu bị nước vào.”

“Thuyền của ta cũng bắt đầu tràn nước…”

“Thuyền này của ta cũng thế…”

Những âm thanh bẩm báo liên tiếp phát ra trong đêm tối.

Chuyển dần từ bình tĩnh ban đầu, đến sợ hãi, cuối cùng là thất kinh.

Hết thảy diễn ra không quá một khoảnh khắc.

Thấm nước, cả một phòng tuyến nghênh chiến thuyền chiến Thiên Thần, toàn bộ xuất hiện dấu hiện nước tràn vào.

Chạy càng nhanh, thì nước tràn vào càng nghiêm trọng.

Từ lúc đầu chỉ một hai nơi, đến lúc sau toàn bộ thuyền đều như vậy.

Giống như bọn họ đang ngập chìm trong một cái muỗng múc canh lớn.

Nước biển, nhanh chóng dâng đến mu bàn chân binh lính trên thuyền chiến Minh Đảo.

Sau đó dâng lên tới bắp chân, ngay sau đó tới bắp đùi, bắt đầu tới eo, dần dần từ thấp lên cao.

Dưới trời sao đen nhánh, thuyền chiến Minh Đảo nhanh chóng chìm xuống.

Không là một chiếc mà là vài chiếc, rồi mấy chục chiếc, mấy trăm chiếc…

Gió biển gào thét thổi qua, thuyền chiến Minh Đảo tinh xảo hùng dũng đang lướt nước như bay, nhanh chóng chìm xuống mặt biển.

“Không tốt, lỗ thủng nhiều lắm, không ngăn được…”

“Không có cách nào, nước vào nhiều lắm, tát không hết, căn bản tát không hết được…”

“Đổi thuyền, mau đổi sang thuyền khác…”

“Nhanh, nhanh lên…”

Luống cuống, tất cả nhóm thuyền chiến Minh Đảo chịu trách nhiệm tấn công và phòng ngự lần này hoàn toàn luống cuống.

Thuyền bè không ngừng chìm xuống.

Trung quân phía sau thấy tình huống như vậy cũng luống cuống.

Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, đây quả thật là…

(Nguyên câu “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”, thơ Đỗ Phủ, “Xuất quân, chưa báo tin thắng trận, thân đã chết, Khiến cho anh hùng mãi mãi nước mắt đầy vạt áo”)

Đêm tối mịt mù trước bình minh bắt đầu tiêu tan, bầu trời xanh bắt đầu sáng dần lên.

Đó là một màu xanh không giống với bất cứ màu xanh nào, màu xanh làm cho người ta tâm tình thoải mái.

Đứng ở đầu thuyền, Hiên Viên Triệt mượn màn trời xanh lam, nhìn về đoàn thuyền chiến Minh Đảo đang hỗn loạn, sự khát máu trong mắt càng thêm sâu sắc.

Lưu Nguyệt, tốt lắm.

“Lái thuyền, tấn công.” Âm thanh ra lệnh lãnh khốc vang dội cùng trời xanh.

Thuyền chiến Thiên Thần vẫn chậm rãi quang minh chính đại, trong lúc thuyền chiến tiền phong của Minh Đảo đang bị nước tràn vào, ở trên mặt biển giãy dụa, tăng tốc, vọt tới.

“Thiên Thần tấn công, mau lên thuyền chiến khác mau, nhanh lên…”

“Mau đổi thuyền…”

“Nhanh, nhanh lên thuyền khác, thuyền này đã không thể…” Vào lúc này thuyền chiến tiên phong đã biến thành vô dụng, binh lính trên thuyền Lưu Nguyệt đang ngồi, vừa nhảy khỏi thuyền, vừa hét lớn với đám người Lưu Nguyệt.

Đứng ở đuôi thuyền, Lưu Nguyệt tùy ý co giãn người một chút.

Giơ tay, tháo khăn trùm đầu trên đầu.

Mái tóc dài đen mượt lập tức tung bay, dưới bầu trời xanh, tuyệt sắc khuynh thành.

Những binh sĩ còn lưu lại trên chiến thuyền này của Minh Đảo, thấy vậy không khỏi sửng sốt.

Trên chiến thuyền của bọn họ, từ lúc nào lại có nữ nhân?

Một tay ném khăn trùm đầu, Lưu Nguyệt quay đầu lại hướng đám người Phỉ Lợi đã lộ ra diện mạo thật sự nhướng mày cười một tiếng: “Nghỉ ngơi đủ chưa?”

“Đủ rồi.” Đám người Phỉ Lợi  cả mấy trăm người lập tức hô to một tiếng, tràn đầy tinh thần.

“Như vậy chúng ta trở về thôi.” Giương một tay lên khẽ cười, Lưu Nguyệt phi thân một cái nhảy xuống biển, hướng về thuyền chiến Thiên Thần bơi tới.

Phía sau, đám người Phỉ Lợi cũng liền đuổi theo.

Cả người màu xanh lục, di động chìm nổi trong nước biển.

Giống như hải ngư, xinh đẹp mà ngạo mạn.

Ngu ngơ, sau khi ngớ người trong nháy mắt, tất cả bọn binh sĩ trên thuyền chiến Minh Đảo cũng lập tức kịp phản ứng.

Xui rồi, có gian tế trên thuyền của bọn hắn.

Bọn họ trúng kế rồi, bọn họ bị trúng kế rồi.

Nhưng mà, lúc này bọn họ cũng không còn thời gian cứu chữa sai lầm.

Hàng ngàn chiếc thuyền chiến Thiên Thần, khí thế hiển hách, như bão táp mà đến.

Cầu sắt, đá tảng, hỏa cầu bay múa, vào thời khắc bình minh xanh thẳm, mang theo sát khí dữ tợn.

Đây thật là một thời khắc tuyệt đẹp.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ở chỗ này gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.

Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi ở chỗ khác cũng không có nhàn rỗi.

Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi chủ động tấn công Thủy Sinh đảo.

Thủy Sinh đảo không giống với Hỏa Diễm đảo.

Hỏa Diễm đảo gần biển không có đá ngầm, phòng tuyến trên biển rất vững vàng, vẫn là chủ yếu sử dụng để đi vào.

Mà Thủy Sinh đảo ngoài phòng tuyến vững vàng ra, vừa tiến gần vào lãnh hải.

Sẽ gặp vô số đá ngầm, dải đá ngầm liên tiếp.

Thuyền bè chỉ cần không chú ý một chút, chính là một đi không trở lại, đụng phải là thuyền vỡ người mất.

Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trên mặt biển đã sớm biến mất trong đêm, hầu như không còn gì.

Tướng của Thủy Sinh đảo thấy Thiên Thần khí thế hung hãn, cũng không địch lại, trực tiếp cho quân lui về vùng biển gần Thủy Sinh đảo.

Vùng biển gần Thủy Sinh đảo, đây chính là một bức bình phong tự nhiên.

Cho dù Thiên Thần ngươi lợi hại, đến nơi này cũng xoay người mà chạy.

Dưới bóng đêm, toàn bộ thuyền chiến Thủy Sinh đảo nhanh chóng lui về.

Đợi đến lúc ngọn Hỏa Long tiêu mất trên mặt biển nhuộm màu trời chiều, bọn họ cũng không còn thấy bóng dáng nữa.

Không có người bản địa quen thuộc Minh Đảo dẫn đường.

Thiên Thần đừng nói là ngàn chiếc, mà cho dù đến mười vạn chiếc, cũng kẹt toàn bộ trong đây.

Bóng đêm dày đặc, một mảnh đen như mực.

Toàn bộ thuyền chiến đội Thủy Sinh chiếm cứ ở gần biển Thủy Sinh đảo.

“Tình huống thế nào?” Ngồi trong thuyền chiến chủ, Tác tướng lạnh lùng hỏi phó tướng.

“Không có động tĩnh gì lạ thường, mạt tướng đã theo phân phó của chủ soái, phong tỏa tất cả các đường biển có thể tới đây, cho dù Thiên Thần có vận khí tốt, một đường thuận lợi đến đây.

Cũng khiến cho bọn họ thúc thủ.

Hiện nay, một chút tin tức của bọn họ cũng không có.

Xem ra, bọn chúng căn bản không tìm được đường đến gần biển Thủy Sinh đảo của ta.”

Phó tướng khẽ cười, tính toán kỹ càng.

Tác tướng nghe vậy gật đầu, quét mắt nhìn đêm tối ngoài thuyền.

Cường ngạnh cố đánh, giết địch một ngàn, tự tổn hại mình tám lần.

Đây là việc tướng lĩnh tầm thường mới làm.

Hắn có nơi hiểm yếu có thể phòng thủ, có thể không đánh mà khiến địch khuất phục, vậy cần gì phải tốn công xuất thủ.

Thiên Thần, chung quy vẫn là quen thuộc trên đất liền.

Nếu không tìm được đường tiến vào gần biển Thủy Sinh đảo, ở trên biển cả xem bọn hắn có thể đợi đến bao lâu.

Binh lính trên đất liền, vĩnh viễn không thể so với binh sĩ của bọn hắn.

Đợi lúc đó, hắn xuất ra một đòn mạnh, cần gì hiện tại theo chân bọn chúng lấy cứng chọi cứng.

Phó tướng nhìn thấy Tác tướng gật đầu, lập tức trầm ổn thần sắc nói: “Chủ soái, chúng ta có cần trợ giúp bên Vân tướng không?

Thần thấy hôm nay ở hướng Hỏa Diễm đảo có ‘Phi hỏa lưu tinh’ bay lên.

Chỉ sợ bọn họ gặp phải quân chủ lực của định.

Bên này của chúng ta dù sao cũng đang chống lại tên Vân Triệu là bại tướng của Hiên Viên Triệt, không phải như bên kia chống lại là Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt lợi hại.

Người xem, có nên chia bớt đi viện trợ một chút? ”

“Không cần, một chút khó khăn vậy mà cũng không đối phó được, vậy hắn tốt nhất nên lấy cái chết tạ tội.”

Tác tướng mặt không chút thay đổi, nghe thấy như vậy, trực tiếp nói ra một câu, lạnh như băng.

Phó tướng nghe vậy cũng không tiếp tục.

Đúng vậy, cứ thua như vậy, Vân tướng không có tư cách là một trong Tam đại hải tướng nữa.

Sớm chết đi cũng tốt.

Mở hải đồ trong tay, Tác tướng không tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ vào hải đồ nói: “Chỗ này bố trí, ngươi đi…”

Bắt đầu cùng phó tướng thương nghị lên phương hướng tác chiến.

Bóng đêm đen kịt, gió biển thổi vù vù.

Không giống với Hỏa Diễm đảo đang trầm hậu.

Gió biển thổi qua dãy đá ngầm, thổi qua dòng nước xoáy dưới biển.

Âm thanh trở nên bén nhọn, giống như tiếng quỷ khóc.

Nhuộm đẫm vùng biển gần Thủy Sinh đảo một tầng khí tức âm trầm.

Không có động tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì.

Thuyền chiến do Vân Triệu dẫn đầu, bỏ neo ở vùng biển cách xa Thủy Sinh đảo, một chút động tĩnh cũng không có.

Không có thừa thắng xông vào gần biển, thậm chí không nhúc nhích một chút.

Trong đêm tối, giống như dừng lại đó.

Binh mã chịu trách nhiệm thủ vệ gần hải vực Minh Đảo thấy vậy không khỏi nhạo báng.

Không tấn công vào đi vào, như vậy vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc thắng bọn hắn.

Thời gian nhanh chóng qua đi.

Đêm tối dần chuyển qua màu đen của mực, dần đến cực hạn.

Đó chính là hắc ám trước bình minh.

Tiếng gió lạnh thấu xương, vù vù thổi qua, rối loạn thính giác người ta, cản trở thị giác của con người.

Trong sự bình tĩnh này, đêm tối như mực chậm rãi qua đi, sắc trời xanh hơn cả nước biển, thay thế màn đêm đen như mực, bày ra mị lực đặc biệt.

Trời, sắp sáng rồi.

Vùng biển gần Thủy Sinh đảo, một mảnh sóng cuộn phập phồng, trong dải đá ngầm, nguy cơ tứ phía.

Mà trong vùng nội hải, thuyền chiến Minh Đảo lặng lẽ ngừng lại, nhàn nhã dập dềnh theo sóng.

Ánh sáng xanh thẳm từ bầu trời chiếu xuống, thuyền chiến đen nhánh nổi lên trên màu xanh thẳm.

Trong thuyền chủ Minh Đảo.

“Vẫn không có động tĩnh?” Cuộn hải đồ trong tay, Tác tướng đứng lên đi tới mũi thuyền, trầm giọng hỏi.

“Không có, một chút cũng không có, bọn chúng không có đuổi theo tới đây.”

Một phó tướng khác chịu trách nhiệm thu thập tin tức, trầm giọng trả lời.

“Không có đuổi theo tới đây, vậy để cho bọn chúng đợi đi.” Phó tướng đi theo Tác tướng lạnh lùng cười.

Bầu trời trên cao, màu xanh thẳm đã chuyển đổi thành màu lam nhạt.

Từng tia nắng trên cao chiếu xuống, lóe ra kim quang vạn trượng.

“Nếu bọn họ không dám đuổi theo, như vậy toàn quân…”

“Báo, chủ soái, không tốt rồi, không tốt rồi.”

Một câu lệnh Tác tướng vẫn còn chưa nói hết, một lính liên lạc đột nhiên từ đằng xa vội vàng chạy đến, thần sắc trên mặt là sự kinh hãi không khống khế được.

“Gấp cái gì, đã xảy ra chuyện gì?”  Sắc mặt Tác tướng lập tức trầm xuống, lớn tiếng quát lên.

“Bẫm báo chủ soái, Thiên Thần, Thiên Thần bọn họ tiến vào gần biển của chúng ta, xuất hiện ở hướng Đông Nam…”

“Cái gì…”

Lần này lính liên lạc còn chưa nói hết, hai đại phó tướng théo sát Tác tướng đồng thời khiếp sợ lên tiếng.

Làm sao có thể, rõ ràng không có nhận được bất kỳ hành động bất thường nào của binh mã Thiên Thần mà.

Làm sao trong lúc bất chợt liền tiến vào lãnh hải Thủy Sinh đảo của bọn họ, hiện tại lại xuất hiện ở hướng Đông Nam?

Hướng Đông Nam, đó là hướng không có đường biển có thể đi a.

“ Khởi động thuyền, chuẩn bị chiến tranh.” Không khiếp sợ giống như hai đại phó tướng, Tác tướng sau khi sửng sốt sắc mặt đột nhiên trầm xuống, một bước nhảy lên thuyền nhỏ bên cạnh thuyền chủ.

Vừa ra lệnh, vừa vung tay áo lên, thuyền liền hướng Đông Nam mà lướt như bay.

Phía sau, binh mã Minh Đảo đang nhàn nhã thảnh thơi lập tức khẩn trương lên.

Kim quang từ trên trời chiếu xuống, mặt biển xanh thẳm sóng biển lăn tăn.

Đó là một vẻ đẹp mênh mông.

Mà lúc này trong màu xanh thẳm, thuyền chiến Thiên Thần từ hướng Đông Nam của Thủy Sinh đảo từ từ chạy đến gần biển Thủy Sinh đảo.

Đang ở trên thuyền chủ Thiên Thần, một thân ảnh bạch y đứng ngược gió, phiêu dật xuất trần.

“Âu Dương Vu Phi.” Bay vụt mà đến, Tác tướng một thuyền như bay, chặn ngang mà lên, chặn ngang thuyền chiến Thiên Thần, nhìn thấy thân ảnh bạch y kia, Tác tướng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

“Sư huynh.” Nghiêng người dựa vào thuyền chủ Thiên Thần, Âu Dương Vu Phi nhìn mặt Tác tướng xanh mét, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ than nhẹ.