"Đại tỷ ,bây giờ phải làm sao, nhị hoàng tử đã chỉ đích danh chúng ta, chúng ta phải như thế nào bây giờ ".
Nạp Lan Tuệ cũng cảm thấy lúng túng, Mộ Dung địch nổi tiếng ác độc nhất trong các hoàng tử, ai mà dây vào hắn kết cục thật sự khó cứu, nhưng ả ta lại không thể đến không đến.
Ả ta liền quay sang tên nô tài kia hỏi :
"Ngoài nhị hoàng tử còn có ai không, thái tử có ở đó không ?".
Tên nô tài lắc đầu nói :
"Nô tài không biết nhưng hình như nô tài có loáng thoáng nghe nhị hoàng tử kêu tam đệ ạ !".
Nạp Lan Tuệ dáng vẻ thất vọng, nếu có thái tử ở đây thì tốt, dù sao thái tử cũng là người ôn hòa dễ nói chuyện hơn, chư nếu là tam hoàng tử ở đó e rằng lần này tên Nạp Lan Vinh kia nguy rồi.
Ánh mắt ả ta đột nhiên giảo hoạt quay sang mọi người nói ;
"Nhị đệ, nhị muội hai người đi với ta ".
Nạp Lan Tĩnh mỉm cười, nàng biết trong đầu ả ta nghĩ cái gì, cho dù nàng ta không bảo nàng đi nàng cũng sẽ đi.
Dù sao cả phủ Nạp Lan có mình nhị đệ đối xử tốt với nàng, lại nhiều lần âm thầm giúp đỡ, phần tình nghĩa này nàng nên nhận.
Đời trước nàng đã có cô độc, khát khao tình thân đến nỗi bị ả ta lừa dối bao lần, đời này nàng đã nhìn rõ bộ mặt ai tốt, ai giả dối với nàng rồi.
Đối với nàng trên đời này rất rõ ràng một là một mà hai là hai, yêu ghét rõ ràng.
Nàng quay ra nói :
"Vậy chúng ta đến xem thế nào, nếu đến muộn muội sợ nhị đệ sẽ gặp chuyện ".
Ánh mắt Nạp Lan Tuệ tỏ vẻ tinh quái liền cùng hai người đi vào bên trong.
Lúc vừa bước vào một mùi máu xộc lên khiến cho Nạp Lan Tĩnh có chút gay mũi, nàng nhìn thấy nhị đệ đang bị trói vào một chỗ, cả người đầy vết roi, máu thấm đỏ cả y phục.
Ánh mắt Nạp Lan Tĩnh hiện lên vẻ giận giữ còn Nạp Lan Tuệ cùng Nạp Lan Tự gương mặt trắng bệch sợ hãi đứng im một chỗ.
Tên Mộ Dung Địch đang ngồi đó thấy người đến là ai liền ngước mắt lên, ánh mắt thật sự đáng sợ.
Tuy nhiên rất nhanh Nạp Lan Tuệ lấy lại bình tình nàng liền cùng với hai người hành lễ.
Tên Nạp Lan Địch thấy nàng biết điều nên cũng dịu hơn liền nhàn nhã nói :
"Tên này mắt mũi đi đứng không nhìn đam vào bổn hoàng tử, không biết có phải có ý đồ mưu sát hay không cho nên bổn hoàng tử phạt roi hắn, phủ Tây Bá hầu có ý kiến gì không ?".
Nạp Lan Tuệ cùng Nạp Lan Tự vội vàng nói :
"Là nhị đệ làm sai đáng bị đánh, xin nhị hoàng tử tha lỗi ".
Tên Mộ Dung Địch gật đầu vẻ hài lòng, từ trước đến giờ hắn đã ngứa mắt phủ Tây Bá hầu, một lòng tận trung với hoàng thượng bây giờ lại có ý đầu quân cho thái tử không coi hăn ra gì nên nhân cơ hội này hắn mới đem tên kia ra hả giận.
Tuy nhiên hắn đâu dễ bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, hắn uống một chén rượu rồi nói tiếp :
"Tuy ta đã trừng phạt hắn nhưng không biết hắn có phải muốn hành thích ta không nên trước mắt không thể trả hắn về cho các người được, ta sẽ đưa hắn về phủ thẩm vấn, ta báo cho các ngươi biết trước để tránh lão già Nạp Lan Tuấn kia lại gây sự ".
Hai người kia làm gì dám nói câu nào chứ, tên Nạp Lan Tự định đứng ra đồng ỳ thì rất nhanh Nạp Lan Tĩnh đã đứng ra nói :
"Nhị điện hạ có phần làm quá rồi, nhị đệ ta tay không tấc sắt, thần trí lại không chút tỉnh táo vì uống rượu, giữa trốn đông người mà lại ngu xuẩn hành thích nhị điện hạ nghe chừng có vẻ vô lý.
Nếu để người khác nghe được lý do này có phải sẽ đồn đại linh tinh nói rằng nhị điện hạ vì chuyện này mà cố tình làm khó phủ Tây Bá hầu hay không, như vậy danh tiếng của nhị điện hạ sẽ thật sự bị tổn hại ".
Ánh mắt Mộ Dung Địch cùng Mộ Dung Hách nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tĩnh có chút giật mình.
Nữ tử đó thật sự xinh đẹp, ánh mắt của nàng toát lên một vẻ cao ngạo và kiên định khiến cho người khác nhìn vào đã bị mê hoặc.
Nạp Lan Vinh ánh mắt ngỡ ngàng nhìn lên, Y không nghĩ rằng nhị tỷ sẽ đứng ra nói đỡ cho mình, cứ nghĩ rằng ngày hôm nay mình sẽ chết ở nơi này.
Nạp Lan Tĩnh vừa nói bước chân liền đi tới Nạp Lan Vinh nhẹ nhàng đỡ cậu lên rồi hỏi :
"Đệ không làm sao chứ, cảm thấy ổn không ?".
Nạp Lan Vinh ánh mắt tuy không khóc nhưng trong lòng đã cảm động không thôi, nhẹ nhàng lắc đầu bởi vì cậu đã không còn sức để nói nữa.
Thấy như vậy Nạp Lan Tĩnh mới yên lòng liền quay sang Mộ Dung Địch cùng với Mộ Dung Hách.
Lúc này hai người đã thoát ra khỏi sự mê hoặc hắn mỉm cười nhìn nàng rồi hỏi :
"Không biết tiểu thư đây là ai, không biết có phải là đại tiểu thư của phủ Nạp Lan hay không?, lần đầu tiên dám có nữ nhân nói đạo lý với bổn hoàng tử đó, ta thật hứng thú ".
Nạp Lan Tuệ thấy thế vội vàng nói :
"Khởi bẩm nhị hoàng tử, tiểu nữ mới là đại tiểu thư của Hạ Lan phủ, còn muội ấy là nhị muội của tiểu nữ."