Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 2: Linh hồn.



Sau khi Lương Vương biết được nàng có thai thì vô cùng vui mừng, cứ nghĩ rằng cái thai này sẽ gắn kết hai người lại, nàng sẽ giành tình cảm cho Y nhiều hơn

Nhưng ai ngờ từ ngày nàng có thai tình tình càng trở nên điên loạn hơn, nàng đập bỏ tất cả mọi thứ được đưa đến, tính tình cũng dễ kích động hơn.

Mà nàng không biết rằng toàn bộ những hành động bất thường của nàng đều là bị đại tỷ động tay động chân trong phòng.

Những đồ mà ả ta tặng đều bôi một số dược liệu khiến cho con người mất kiểm soát và kích động hơn, nhất là những người mang thai.

Lương Vương thật sự đã cố kiềm chế mình rất là nhiều, nhưng lại không nỡ nói nặng đến nàng, chỉ cử người giám sát nàng tránh cho nàng làm bị thương mình, mà điều này khiến cho nàng hoàn toàn không vui.

Mà nàng có ngờ đâu cái thai của nàng có biết bao nhiêu người muốn tính toán, trước khi nàng nhập phủ thì Lương Vương cũng đã có một trắc phi cùng hai thiếp thất rồi.

Nếu nói đúng ra cái thai này là cái thai đầu tiên của Vương phủ, mà nàng lại được Lương Vương sủng ái cho nên là mục tiêu hãm hại của mọi người, sự ghanh ghét và đố kỵ.

Rồi chuyện gì đến cũng đã đến khi cái thai của nàng được sáu tháng thì Lương Vương phải hành quân ra trận, điều này đối với nàng là sự giải thoát, nàng cảm thấy vô cùng vui mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi sự giam cầm.

Lương Vương trước khi đi đã chuẩn bị người bảo vệ nàng an toàn nhưng nàng lại không lấy đó làm cảm động.

Lương Vương dẫn binh đi được hai tháng thì chuyện gì đến sẽ đến, nàng bị đại tỷ của mình hạ độc lúc nào không hay.

Quản gia sợ hãi liền nhanh chóng báo tin này cho Lương Vương, dù sao nàng cũng là trắc phi mà Lương Vương sủng ái nên bọn họ không thể tắc trách được.



Cái độc mà nàng trúng vô cùng lợi hại, nó không khiến người ta chết ngay mà khiến người ta đau đớn từng ngày, bảo bảo trong bụng của nàng cũng chịu đau đớn cùng với nàng.

Nàng nhớ như in ngày hôm đó Lương Vương vội vã trở về, sắc mặt mệt mỏi vì phải phi ngựa một quãng đường xa.

Lần đầu tiên nàng thấy Y khóc, nước mắt nam nhân đâu dễ rơi xuống như vậy, lúc đó nếu không nói không cảm động là giả.

Y tìm tất cả mọi đại phu cũng như thái y để chữa trị cho nàng nhưng đã quá muộn, độc đã đi sâu vào lục phủ ngũ tạng không có cơ hội cứu được, bảo bảo ở trong bụng cũng thế.

Thời gian Y trở về được năm ngày thì nàng bị độc phát mà chết, năm ngày đó Y đều ở bên cạnh nàng không rời một bước.

Lúc đó nàng cũng không hiểu vì sao Y lại làm thế, chẳng lẽ Lương Vương thật sự yêu nàng hay sao, ý nghĩ lúc đó của nàng rất mơ hồ, nàng ra đi trong sự hối tiếc, trong sự không cam lòng, khi đó nàng mới chỉ mười bảy tuổi mà thôi.

Linh hồn của nàng vất vưởng lang thang cô độc, có lẽ sự nuối tiếc khiến cho nàng không thể siêu thoát nổi, nàng bám trụ trên một cành liễu ngày ngày nhìn người qua người lại.

Sau khi nàng chết Y dùng quy chế của Vương phi tổ chức đám tang cho nàng, điều này khiến cho Nạp Lan Tĩnh vô cùng tức giận nhưng không làm được gì cả.

Linh hồn nàng lang thang bay vào trong thư phòng của Y, bất giác nàng cảm thấy choáng váng bên trong có rất nhiều tranh ảnh đều là bức họa vẽ nàng.

Có một bức mà nàng ấn tượng nhất đó là bức vẽ khi nàng mười tuổi, trong đầu nàng có một chút hoang mang, tại sao Lương Vương lại biết dáng vẻ khi đó của nàng.



Thời gian đó nàng vì bị bệnh nặng, đại phu nhân cùng phụ thân sợ rằng nàng chết tại Tây Bá phủ sẽ mang lại điềm xấu cho nên đã đưa nàng đến thôn trang để tự sinh tự diệt.

Lúc đó ai cũng nghĩ rằng nàng sẽ chết nhưng ai ngờ đâu nàng lại sống sót trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Cũng chính ở đây nàng có duyên gặp sư phụ, phải nói chính sư phụ đã cứu nàng và truyền dạy cầm kỳ thi họa cho nàng.

Nàng không biết sư phụ mình là ai vì người không nói tên, nàng ở với sư phụ một thời gian rồi người không từ mà biệt, điều này là điều luyến tiếc nhất trong đời của nàng.

Nàng nhớ lúc đó nàng cùng sư phụ đã cứu sống một thiếu niên khắp người toàn là vết thương, nàng cùng thiếu niên đó cũng có khoảng thời gian ngắn bên nhau, đó là quãng thời gian mà nàng cảm thấy hạnh phúc nhất, được nâng niu chân trọng nhất.

Sau đó sư phụ không từ mà biệt, thiếu niên đó cũng được người nhà bí mật mang đi, mà nàng cũng phải trở về Tây Bá Phủ.

Nàng có chút hốt hoảng, không phải nam nhân đó là Lương Vương đấy chứ.

Nàng đang miên man suy nghĩ thì bóng dáng nam nhân bước vào, người đó không ai khác là Lương Vương.

Y nhẹ nhàng đi đến đưa tay xoa nhẹ lên bức tranh thì thầm nói :

"Xin lỗi nàng, lại một lần nữa ta để lạc mất nàng rồi, đã định nói cho nàng thân phận của ta vậy mà lại không kịp, nàng có trách ta không ?".

Nàng là linh hồn thì làm gì có nước mắt, nàng cảm thấy tim mình như đau buốt, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy, chàng chính là người thiếu niên năm xưa đã cảm hóa linh hồn nàng.