Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 25: Đối chất



Lưu Tường Hân á khẩu, lúc đó bà ta làm gì dám nói chứ, bà ta sợ rắng nhị hoàng tử sẽ bắt được người của Vọng Các, bọn chúng sợ hãi khai ra bà không phải bà ta sẽ thảm sao, bà ta tảng lờ nói :

"Nhưng chuyện lời đồn lan ra khắp kinh thành là sao chứ, lão gia đã ngăn chặn hạ nhân rồi, chỉ có mấy người chúng ta biết mà thôi, chỉ có mình ngươi mà thôi ".

Lúc này tiếng Hoa di nương vọng vào :

"Phu nhân, phu nhân nói như vậy là quá vô lý rồi, người là chủ mẫu lại ghi hận lên đầu vãn bối như vậy có vẻ như không hay lắm đầu ".

Lưu Tường Hân nhìn dáng vẻ õng ẹo của Hoa di nương mà cảm thấy sôi máu, bà ta khinh thường nói :

"Ngươi không tham gia vào lần này biết gì mà nói chứ, trở về với nhi tử què quặt của ngươi đi ".

Không nhắc còn đỡ, nhắc rồi càng khiến Hoa di nương nổi điên hơn, nếu không có Tĩnh nha đầu thì e rằng nhi tử của bà đã bị hai tên nhát gan kia hại chết rồi.

Mấy ngày nay nhi tử của bà chịu đau đớn mãi vẫn chưa xuống giường được, bây giờ lại còn trù ẻo nó nữa, Hoa di nương lạnh lùng nói :

"Lão gia người thử nghĩ xem đại tiểu thư bị bắt đi có bao nhiêu người biết được chuyện này, đâu phải mỗi hạ nhân của chúng ta đâu, binh lính của nhị điện hạ và tam điện hạ đều làm chứng, bây giờ lại đồ lên đầu nhị nha đầu thiếp cảm thấy tội cho con bé ".

Ánh mắt Lưu Tường Hân lóe lên vẻ cay nghiệt nói :

"Đúng rồi ngươi bao che cho nha đầu đó như thế hay ngươi cũng tham gia vào kế hoạch lần này, tiện nhân ngươi là tiện nhân ".



Nạp Lan Tuấn quay qua nhìn dáng vẻ điên cuồng của bà ta quát lên :

"Im mồm, ngươi làm loạn như vậy đã chán chưa, ngu xuẩn lỗi do mình không nhận còn đi trách móc người khác, tốt nhất thời gian này ngươi hãy ở bên cạnh đại nữ nhi đi để cho Nạp Lan phủ đỡ phải xấu mặt ".

Ông ta cảm thấy mệt mỏi liền cùng Hoa di nương rời đi, lúc này đầu ông ta đau như búa bổ chỉ có cách xoa bóp gia truyền của Hoa di nương mới khiền ông ta đỡ đi mà thôi.

Đó cũng là lý do phần nào ông sủng hạnh Hoa di nương lâu như vậy, bà là người khôn khéo hiểu lòng người lại vô cùng ngọt ngào, có nam nhân nào mà không ưa thích chứ.

Nhìn bóng dáng Hạ Lan Tuấn rời đi cùng với Hoa di nương mà Lưu Khả Hân càng tức giận hơn.

Nạp Lan Tĩnh cười khẩy đi đến nhẹ nhàng nói :

"Mẫu thân người hãy an ủi đại tỷ nhiều vào nữ nhi sợ tỷ ấy không thông. Mẫu thân yên tâm đi đại tỷ xinh đẹp giỏi giang như thế cho dù mất đi thanh danh nhưng cũng sẽ vẫn có thể làm thiếp của người ta, mẫu thân bảo tỷ ấy đừng suy nghĩ nhiều ".

Hạ Lan Tĩnh nói xong không chờ Lưu Khả Hân tức giận đã xoay bước đi mất trên mội nàng nở một nụ cười mãn nguyện.

Lưu Khả Hân cảm thấy lồng ngực mình như có cái gì đè xuống, từ bao giờ, từ bao giờ nha đầu này nói chuyện một cách hỗn xược như vậy chứ, phản rồi tất cả phản rồi.

Cũng may Lý bà bà đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy bà ta nếu không bà ta xém ngã xuống đất.

Nạp Lan Tĩnh vừa đi vừa mỉm cười, mới có thế mà bà ta đã không chịu được rồi vậy sau này bà ta làm sao mà

dung ving dugc.



Lúc đầu Nạp Lan Tĩnh chưa muốn xé bỏ mặt nhau nhưng bà ta lại lấy lý do khập khiếng như vậy để hại nàng thì nàng há phải sợ bà ta nữa.

Dù sao thì thế lực của nàng không còn yếu như trước nữa có thể bảo vệ được cho mình, và quan trọng hơn là chàng sắp về, chỉ cần chàng về thì sẽ có người đứng ra bảo vệ nàng, nàng còn sợ ai nữa chứ.

Nghĩ đến sắp gặp lại chàng trái tim nàng lại đập liên hồi, nếu không phải cố gắng cầm cự nàng đã bỏ đến biên cương để tìm chàng, nhưng cuối cùng nàng lại nén lòng mình lại, đè nén cảm xúc của mình.

Nạp Lan Tuệ nhốt mình trong phòng không ra bên ngoài, không phải là ả ta sợ không dám gặp ai mà là ả ta muốn mọi người đồng cảm với mình ít ra cũng sẽ gỡ gạc được một chút danh dự.

Hình ảnh đại tiểu thư hiền lương thục đức, hình ảnh bạch liên hoa mà nàng cất công tạo ra trong bao nhiêu năm nay cũng không phải là không công.

Lời đồn mãi rồi cũng phải dần lắng xuống không ai nhắc đến nữa.

Mọi người lại xoay quanh câu chuyện về Lương Vương đánh trận tài giỏi ra sao, anh hùng chí khí nhịw thế nào.

Lúc này trong hoàng cung đang tấp nập chuẩn bị lễ mừng thọ cho thái hậu, hoàng thượng vô cùng hiếu kính thái hậu cho nên đã tổ chức lễ mừng thọ vô cùng lớn.

Trước đó nhiều ngày trước hậu cung do hoàng hậu chủ trì, còn tất cả mọi thứ quan khách đều do Hộ bộ sắp xếp và xử lý.

Lần này hoàng thượng đặc cách cho mời tất cả gia quyền quan lại từ quan tam phẩm trở lên được phép tham dự yến tiệc.

Ai ai cũng vui mừng bởi vì cơ hội hiếm có này phần đa chỉ đích nữ và đích trưởng tử mới có vinh hạnh được tham dự mà thôi.