Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 27: Cung yến.



Bản thân nàng bây giờ cũng đã lớn mạnh tuy nhiên về phía mẫu tộc lại không có sự trợ giúp, nếu nàng giúp đỡ

Nạp Lan Vinh kế thừa tước vị không phải nàng sẽ có sự trợ giúp lớn hay sao, để cho những kẻ ghen ghét nàng sẽ không có cớ gây sự với nàng.

Nghĩ là làm, với tính cách nhu nhược và sợ chết của tên kia thì Nạp Lan Tĩnh rất dễ dàng tìm ra lỗi của hắn ta, chỉ cần hắn mất đi tước vị thế tử thì hắn chẳng còn gì nữa.

Loại người ngay cả người thân ruột thịt cũng nhẫn tâm vứt bỏ thì Nạp Lan phủ rơi vào tay hắn cũng chẳng tồn tại được.

Xe ngựa dần dần tiến về hướng hoàng cung, rất nhanh xe đã dừng tại cổng thành, tất cả mọi người đều phải xuống đó là quy định từ trước đến giờ.

Trước khi vào bên trong Nạp Lan Tuấn còn không yên tâm dặn đi dặn lại mấy lần, sau lần vừa rồi ông ta đã bị mất mặt lắm rồi, thêm một lần nữa không biết ông ta giấu mặt vào đâu nữa.

Thiên điện lúc nào cũng chia ra làm hai, một bên nam nhần và một bền nữ nhần.

Lưu Tường Hân dẫn nữ quyến đi vào chỗ ngồi của mình, Nạp Lan gia đến cũng không phải quá sớm nên cũng đã có một ít người đến trước.

Nạp Lan Tĩnh là thứ nữ cho nên cho ngồi bị xếp tít ở đằng xa cùng với những nữ nhân khác, chuyện này nàng cũng đã quen dần rồi.

Bức Bách Thọ đồ đã được Liên Hoa bảo quản ở bên ngoài, chỉ có Liên Tâm theo nàng vào thôi.

Tiếng xì xào, chỉ chỏ bàn tán xung quanh đều hướng về Nạp Lan Tuệ, tuy nhiên nàng ta đều không quan tâm ánh mắt vẫn hướng về phía trước.

Từ sau lần vừa rồi ả ta biết mình sẽ không có cơ hội trở thành Lương Vương phi nữa, một người đã trải qua một kiếp thê thảm đương nhiên sẽ có cái nhìn rộng mở hơn.



Nàng sẽ không cố bám vào một cái cây mà biết nó mãi mãi sẽ không trổ bông được, mục tiêu lần này của nàng là tam hoàng tử Mộ Dung Hách, tuy không thể trở thành chính phi của hắn ta được thì làm trắc phi cũng không sao.

Đời trước trong tất cả các hoàng tử thì Mộ Dung Hách là người có tiền đồ nhất, thời gian tiên hoàng tại vị được thái tử vô cùng trọng dụng, sau này được phong Vương và ban đất phong của riêng mình.

Điều mà Nạp Lan Tuệ nhắm tới là hắn ta có lấy chính phi nhưng số phận nữ tử ấy thật yều mệnh, thành thân chưa được bao lâu thì bệnh chết, trắc phi của hắn danh chính ngôn thuận trở thành Kế Vương phi, điều này khiến cho mọi người khi ấy bàn tán vô cùng xôn xao.

Nàng ta phải nhận nhịn, đây là cơ hội cuối cùng để cho nàng ta trở mình, nếu không e là phụ thân sẽ tìm một hôn nhân khác để ép buộc nàng.

Đối với ông ta nữ nhi chỉ giống như một món hàng có giá trị, có thể giúp ông ta củng cố địa vị trong triều.

Lúc trước nàng ta còn có giá trị ông ta còn ngó ngàng đến, nhưng bây giờ thanh danh nàng ta đã bị vết nhớ e rằng ông ta sẽ vứt bỏ nhanh thôi.

Chỉ một lúc sau đại điện đã trật kín chỗ, thái hậu hoàng thượng cùng hoàng hậu đã yên vị vào chỗ ngồi.

Các hoàng tử cùng công chúa đều ở phía bên dưới vẻ mặt ai nấy đều hân hoan tươi vui.

Tiếng nhạc cung đình từ từ cất lên, buổi mừng thọ chính thức được bắt đầu, đi đầu là thái tử, Y cùng nô tài mang lên một hộp gấm nhẹ nhàng nói :

"Hoàng tổ mẫu, Kiệt nhi có món quà tặng người, chúc người sống lâu trăm tuổi ạ !".

Thái hậu vẻ mặt từ bi, bà hiền hòa hỏi :

"Kiệt nhi ngoan, la thứ gì mà thần bí thế kia hả ".

Mộ Dung Kiệt nhanh chóng ra hiệu cho tên thái giám mở ra, bên trong là một bức tượng quan ẩm màu lục bích, nhìn màu xanh tươi mát ai cũng biết đồ là một miếng ngọc thượng phẩm.



Thái hậu vui vẻ nói :

"Hoàng tổ mẫu rất thích, cảm ơn con ".

Lần lượt những món quà khác được đưa lên, tiếp sau đó là của các vị hoàng tử rồi đến các vị công chúa, món quà cũng vô giá .

Nạp Lan Tĩnh ngó nghiêng xung quanh mà không thấy bóng dáng của chàng, nàng có chút thất vọng nhẹ, có lẽ chàng về không kịp rồi sao.

Tuy nhiên nàng thất thần chưa được bao lâu thì tổng quản thái giám vội vã đi vào giọng vui mừng nói :

"Thái hậu, hoàng thượng Lương Vương điện hạ đã trở về đang đi đến chính điện ạ !".

Thái hậu vẻ mặt vui vẻ, món quà này là món quà lớn nhất của bà rồi, tiểu nhi tử đi biển biệt bốn năm trời không trở về bà có biết bao nhiêu nhớ thương nhưng bà đều nén lại trong lòng vì biết đó là trách nhiệm của Y.

Bà quay sang hoàng thượng giọng nói nghẹn ngào :

"Hoàng thượng người nghe gì không, là Phong nhi, Phong nhi thật sự đã trở về ?".

Hoàng thượng cũng vui mừng không kém vội trấn an bà :

"Mẫu hậu người đừng có xúc động, không phải đệ ấy viết thư về nói sẽ trở về trong tiệc mừng thọ của người hay sao ?".

Tuy như vậy nhưng thái hậu vẫn đứng ngồi không yên, ánh mắt dõi về phía cửa, hoàng thượng quay nhìn sang chỉ biết bật cười, có lẽ mẫu hậu đã nhớ thương đệ ấy quá rồi.