Nàng nhanh chóng đâm hai mươi chiếc kim châm với tốc độ vô cùng nhanh sợ chỉ chậm một chút sẽ xảy ra chuyện.
Cũng may đến châm cuối cùng sắc mặt của người trên giường mới hồng hào trở lại.
Nàng đưa tay quệt mồ hôi trên trán, rồi ngồi xuống bắt đầu đánh đàn, người trên giường nằm đó mà sắc mặt giãn ra hồng hào trở lại.
Nàng đàn một lúc rồi mới dừng lại nhẹ nhàng rút chiếc kim châm cuối cùng ra, ánh mắt Y lúc này mới mở ra nhìn chằm chằm vào nàng.
Tả tướng quân thấy vậy vội vàng đỡ chủ nhân của mình dậy, Y thều thào nói :
"Làm phiền đến công tử rồi, là ta lỗ mãng không suy nghĩ kĩ, mong công tử đừng trách ".
Nạp Lan Tĩnh nhìn bộ dạng người bệnh của Y làm gì mà trách được chứ, nàng nhẹ nhàng nói :
"Độc của huynh đã ăn sâu vào bên trong cho nên phải giải độc từ từ không thể sốt sắng được, huynh đã nằm đây được nhiều ngày rồi thì thêm một chút nữa đâu có sao.
Ta biết huynh sốt sắng để trở về, nhưng huynh phải thật khỏe mạnh thì kẻ hại huynh mới tức chết được, không phải sao ?".
Tả tướng quân thấy vậy vội vàng nói :
"Hạ Phong công tử thuộc hạ có một yêu cầu hơi quá công tử có thể ở đây đến khi chủ nhân giải hết độc được hay không, bao nhiêu ngân lượng thuộc hạ cũng sẽ trả đủ "
Nạp Lan Tĩnh lắc đầu nói :
"Cái này thì thật sự ta không nhận lời được rồi, líc trước vì bệnh tình của huynh ấy hung hiểm nên ta mới cố gắng ở lại, bây giờ đã qua cơn nguy hiểm ta ở lại cũng không có tác dụng nhiều.
Ai cũng có thân thế và bí mật của riêng mình cho nên ta thật sự không vắng nhà lâu được, ta tin hai người hãy hiểu cho ta ".
Hoa Vô Danh nghe xong có chút buồn nhưng rất nhanh Y mỉm cười nói :
"Đừng cố ép Hạ Phong công tử, công tử đã làm hết sức rồi, chúng ta đâu thể đòi hỏi quá nhiều được ".
Nạp Lan Tĩnh mỉm cười nói :
"Huynh yên tâm tuy thế mỗi ngày ta sẽ tranh thủ đến đây hai canh giờ để châm cứu, tin rằng huynh sẽ nhanh khỏi hơn thôi .
Bây giờ huynh thấy cơ thể như thế nào rồi, nếu khỏe hơn một chút thì có thể ra bên ngoài hít chút không khí rất có lợi cho việc chữa bệnh của huynh ."
Hoa Vô Danh cười nói :
"Ngày mai đi, hiện giờ cơ thể ta rất mệt không thể đứng lên được, ngày mai công tử có thể ở bên ngoài đàn khúc
Tản Hồn cho ta nghe được không, ta muốn biết cảm giác nghe bên ngoài khác như thế nào khi nghe trong phòng
".
Nạp Lan Tĩnh liền gật đầu nói :
"Được, vậy huynh nghỉ ngơi đi ngày mai ta sẽ đến giờ này rồi đàn cho huynh nghe, được chứ?".
Hoa Vô Danh thấy vậy thì gật đầu mỉm cười rồi nằm xuống, chỉ một lúc là đã thiếp đi, có lẽ Y đã mệt lắm rồi, cũng đúng thôi Vạn Trùng độc là loại độc dược vô cùng nguy hiểm đâu phải ngày một ngày hai là chữa được đâu.
Nạp Lan Tĩnh thấy vậy thì liền cùng hai dược đồng trở về, nàng không muốn xuất phủ lâu sợ những kẻ kia lại lấy lý do nói nàng.
Sang ngày hôm sau, Lưu Khả Hân sáng sớm liền đến tìm gặp nữ nhi, từ sau hôm nữ nhi không may bị hại đến giờ hai mẫu tử chưa có buổi nói chuyện nào.
Bà biết nữ nhi có phần nào trách mình, bản thân bà cũng suy nghĩ đó chứ có phải không đâu, nhưng nếu cho bà ta chọn lựa thì bà ta sẽ không ngần ngại đứng về phía nhi tử.
Chỉ có nhi tử lên làm đương gia thì thân phận địa vị của bà mới có thể cao quý được, thôi thì lần này đành phải đề nữ nhi chịu thiệt vậy.
Nạp Lan Tuệ thấy mẫu thân của mình đến không mặn không nhạt giọng thờ ơ hỏi :
"Mẫu thân đến tìm nữ nhi có chuyện gì vậy ạ !".
Lưu Khả Hân dáng vẻ lúng túng không biết bắt đầu từ đâu liền hỏi :
"Dạo nàu mẫu thân thấy con không ghé qua thỉnh an thường xuyên sợ con mệt trong người nên ghé qua thăm con ".
Nạp Lan Tuệ mỉm cười chế giễu nói :
"Mẫu thân không biết thật hay giả vờ không biết vậy, từ sau khi chuyện tốt mà mẫu thân sắp xếp kia xảy ra nữ nhi đi đâu cũng là đề tài bàn tán của mọi người, nữ nhi làm gì dám gặp ai nữa chứ ".
Bà ta lúng túng nói :
"Ta biết chuyện lần trước con vẫn trách ta nhưng con phải hiểu là bản thân mẫu thân cũng không muốn chỉ là sự cố mà thôi.
Lần này ta cũng vì chuyện này mà đến đây, phụ thân con đã quyết định ghi danh nha đầu Nạp Lan Tĩnh kia dưới danh nghĩa của ta rồi, sau này nha đầu đó sẽ giống như con cũng là đích nữ, ba ngày sau sẽ mở yến tiệc để thông báo ".
Nạp Lan Tuệ ngỡ ngàng, ả ta ánh mắt cay nghiệt nhìn thẳng vào Lưu Khả Hân hỏi :
"Vậy mẫu thân trả lời sao, đừng nói là mẫu thân đồng ý rồi nhé ".
Ánh mắt Lưu Khả Hân trốn tránh nói :
"Chuyện này con đừng trách mẫu thân, mẫu thân làm sao mà có thể quyết định được, từ trước đến giờ phụ thân con đã quyết điều gì ta làm sao mà ngăn cấm được chứ ".
Nạp Lan Tuệ cười to giọng ngang tàng nói :
"Sau tất cả những gì đã xảy ra mẫu thân lại có thể để ả được đắc ý, ghi dưới danh nghĩa của người, chỉ cần người không muốn ai có thể ép buộc được người, người bảo sau này nữ nhi phải đối mặt với người đời ra sao đây ?".