Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 46: Xích mích, trừng phạt.



Nạp Lan Tuấn lúc này đã vô cùng tức giận, lại nghe nhị nha đầu nói như thế thì càng nổi điên lên nói :

"Dù sao việc trước mắt vẫn là Lưu gia nhà ngươi được lợi đấy, những chuyện như thế này chỉ nữ nhi là thiệt thòi thôi, bây giờ các người muốn như thế nào, muốn chống đối với Tây Bá phủ ta hay sao ?".

Lưu Thượng Thư mặc dù rất tức giận nhưng trước mắt vẫn không thể xé rách mặt nhau được, ông ta liền quay sang thê tử nói :

"Đưa Kiệt nhi trở về, có gì thì nói sau, mọi chuyện hiển hiện trước mắt rồi, chắc chắn Nạp Lan gia các ngươi sẽ không vì thế mà lật lọng đâu".

Nói xong một nhà ba người liền trở về trong tức giận vì bị tính kế.

Nạp Lan Tuấn biết mình đuối lý nên ngậm bồ hòn làm ngọt, quay đầu nhìn đại nữ nhi tức giận nói :

"Còn không sửa sang thay đồ lại rồi lát ra sảnh chính gặp ta, thật là nỗi sỉ nhục mà, chuyện trước chưa tới chuyện sau đã tới rồi ".

Nói rồi Nạp Lan Tuấn cùng mọi người rời đi, không khí cùng khung cảnh trong phòng thật sự không thể ở lâu được, nhìn khung cảnh hỗn loạn thì có thể nói hai người này đã điên long hỏa phụng như thế nào.

Nạp Lan Tuệ ngồi phịch xuống lẩm bẩm :

"Hết rồi, ả ta hết thật rồi."

Bỗng ánh mắt nàng ta trở nên ti tiện, không được nếu chuyện này mà xử theo gia pháp chắc chắn ả ta sẽ bị phụ thân đưa đi làm ni cô.

Không được, đời trước ả ta đã quá thê thảm rồi, đời này không thể còn thảm hơn được nữa, một ánh mắt lóe lên nàng ta nước mắt như mưa ôm chầm lấy Lưu Tường Hân thê lương nói :



"Mẫu thân, mẫu thân người phải giúp nữ nhi, nếu phụ thân dùng đến gia pháp thì cuộc đời nữ nhi đâu còn nữa, con chỉ còn mỗi mẫu thân mà thôi ".

Lưu Tường Hân nhìn nữ nhi nhếch nhác cũng cảm thấy đau lòng, dù gì cũng là nữ nhi mình sinh ra và kỳ vọng, nhưng ai ngờ nó lại ng xuấn như thế

Bà ta thở dài nói :

"Con thay đồ rồi trang điểm lại đi lát nữa đến sảnh chính gặp phụ thân thì tỏ ra nhu mì yếu đuối vào, nhất là nhận sai đừng cãi có gì ta sẽ xin giúp con ".

Nạp Lan Tuệ nhận được lời hứa của mẫu thân lúc này mới đứng lên theo A Đại trở về phòng, bản thân ả ta lúc này trông vô cùng nhếch nhác, nhưng vẫn chưa là gì so với đời trước ở trong lao tù.

Nàng đã từng phât sinh quan hệ với biết bao nhiêu người, cho nên thanh danh đối với nàng ta không đáng một đồng, chỉ cần sống tốt mà thôi.

Lần này phát sinh quan hệ với biểu ca trước mọi người cũng là cái may mắn, tuy biểu ca không thể so với tam hoàng tử nhưng hắn lại chưa có thể tử.

Nếu có thể vận dụng mối quan hệ cùng thân phận của phụ thân ép biểu ca cùng Lưu phủ chấp nhận ả ta làm

Thiếu phu nhân thì còn gì hơn bằng.

Dù sao ả ta trước mặt mọi người đã bị biểu ca cướp đi sự trong sạch cho dù nguyên nhân là gì đi chăng nữa vẫn phải chịu trách nhiệm với ả ta.

Nghĩ như thế nàng ta cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, lúc ả ta đến đại sảnh thì moin người đã tập trung hết ở đó.



Ả ta giật mình khi thấy nha hoàn Phấn Đại đang quỳ ở đó, nhìn dáng vẻ nàng ta e rằng nàng ta đã khai hết ra rồi.

Á ta tiến đến liền ngay ngắn quỳ xuống bộ dạng vô cùng biết lỗi nói :

"Phụ thân là nữ nhi bị tiểu nhân che mắt, ghen ghét với nhị muội, thần trí mơ hồ mới làm việc ngu xuẩn như vậy, nữ nhi đã biết lỗi xin phụ thân tha tội".

Nạp Lan Tuấn nhìn ả ta như muốn ăn tươi nuốt sống, chuyện ngày hôm nay tất cả mọi người đều biết, chuyện xấu như này không biết ngày mai ông ta phảo giấu mặt vào đâu.

Ông ta chỉ thẳng tay vào mặt nàng ta rồi nói :

"Ngươi hãm hại muội muội của mình, làm chuyện xấu hổ như thế hỏi xem ta tha thứ cho ngươi như thế nào chứ, người đâu lấy roi ra đây, ngày hôm nay ta sẽ lấy gia pháp để trừng phạt ngươi.

Lôi đại tiểu thư ra đánh hai mươi roi rồi trở vào nói tiếp ".

Lưu Khả Hân trong lòng tuy đau đớn nhưng không dám đứng ra khuyên can, lão gia đang tức giân như thế bà ta mà nói vào chỉ đổ thêm dầu vào lửa, lại liên lụy đến bản thân mình và Tự nhi.

Lần này đại nữ nhi làm sai coi như là một giáo huấn, một bài học cho nó, có thể đánh xong lão gia sẽ nguôi giận lúc đó bà ta mới xin thêm vào.

Nạp Lan Tuệ biết mình sẽ khó có thể thoát khỏi nỗi đau xác thịt, ả ta nhìn vẻ bàng quan của đệ đệ mình và mẫu thân là biết rồi.

Rất nhanh roi đã được mang tới, Nạp Lan Tuệ bị trói tay chân vào một chiếc ghế, lần đầu tiên ả ta cảm thấy nhục nhã như thế này, đường đường là đích nữ mà lại rơi vào bị đát này.

Ả ta nhìn thấy vẻ giễu cợt trong ánh mắt của tam muội, nhị muội cùng các di nương, ánh mắt lo sợ của đám nha hoàn và nhất là ánh mắt mỉm cười của Nạp Lan Tĩnh, ả ta hận, hận vô cùng.