Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1030



Chương 1030

 

Từng lời họ nói đều truyền hết đến tai Chu Khiết không sót một chữ, Chu Khiết tức giận đến mức sắc mặt trầm xuống.

 

Mặc dù hắn hơi khó chịu đối với tân Vương phi, nhưng nghĩ tới đối phương có lẽ cũng không phải là tự nguyện gì, đều do nghe theo hoàng lệnh, bản thân không thể làm chủ, mà cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bất kính.

 

Nhưng mà xem ra bây giờ, hắn vẫn là nên đối xử tốt với nữ nhân này một chút.

 

Suy nghĩ hẹp hòi như vậy, quả thực không thể nào so sánh được với Triệu Khương Lan.

 

Triệu Khương Lan trong ấn tượng của hắn là một người có tính tình thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy, rất ít khi chỉ trích sau lưng ai.

 

Dường như nàng vô cùng khinh thường cái dáng vẻ làm bộ làm tịch kia, chỉ thích sống thật với bản thân mình.

 

Đáng tiếc là người tốt như vậy, nhưng Vương gia lại không thể nhớ được, chỉ biết chậm rãi đón nhận một người con gái với công danh lợi tộc trần tục.

 

Nhưng hắn cũng sẽ mãi mãi không biết rằng, đã từng có một người yêu hắn thật lòng, một người vô cùng tốt.

 

Chỉ là nghĩ tới đây, Chu Khiếu lại không nhịn được mà cảm thấy thương xót cho vương gia nhà mình.

 

Hắn vẫn dẫn người đi, trên gương mặt không biểu lộ gì cả, cuối cùng nhịn không được mà nói một câu: “Triệu cô nương, đây là viện mà thuộc hạ đã sắp xếp, xung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ, nghĩ đến việc Triệu cô nương có lẽ không thích bị người bên ngoài quấy rầy, mà trong cung cũng đã thông báo, người cần hạn chế xã giao, cho nên thuộc hạ mới cố ý sắp xếp ở chỗ này”

 

Triệu Thanh Nghi dừng lại một chút, hơi miễn cưỡng giật giật khóe.

 

miệng: “Ở đây rất tốt, đa tạ Chu quản gia”

 

“Không cần phải khách sáo. Người có nhu cầu nào khác chỉ cần gọi nha hoàn một tiếng là được rồi.”

 

Chu Khiết nói xong thì rời đi.

 

Các loại bài trí trong Vương phủ hiển nhiên là vô cùng tốt.

 

Triệu Thanh Nghỉ cùng Linh Đan nhìn xung quanh một lần, đều cảm giác như đang lơ lửng trong giấc mơ vậy.

 

Trên mặt Linh Đan không thể ngăn được sự hưng phấn: “Tiểu thư, thật không ngờ người lại có được vận khí tốt như vậy, được trở thành Thần vương phi. Nô tỳ vừa nấy có nhìn trộm Thần vương điện hạ, tướng mạo của ngài ấy thật sự quá xuất chúng, nhân gian hiếm ai có thể so bì được. Về sau người có thể hạnh phúc rồi.

 

Triệu Thanh Nghi thở dài: “Chỉ là không biết Thần Vương có thích ta hay không thôi. Phải biết rằng, tuy hắn đã quên Thần Vương phi rồi, nhưng nói không chừng cũng sẽ quên đi cảm giác yêu một người, chỉ sợ để hắn có thể thích ta thì còn cần thêm nhiều thời gian”

 

Linh Đan không cho là đúng: “Những chủ tử mà sinh ra đã ngậm thìa vàng thì làm sao có thể chỉ chung tình với một người. Cho dù Thần vương không bị mất trí nhớ, thì đối với vương phi nhiều nhất cũng chỉ là tình cảm phu thê, sao có thể chỉ kiên quyết với một mình nàng ta được.

 

Huống hồ Thần vương mất trí nhớ rồi, càng thuận tiện cho người bồi dưỡng tình cảm với ngài ấy. Đến lúc đó người chỉ cần gạt ngài ấy rằng hai người tình cảm sâu nặng, nói càng nhiều thì tự khắc bản thân Vương gia sẽ tin thôi.”

 

Lời này cũng có đạo lý, Triệu Thanh Nghi nghĩ tới gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên, hơi quyến luyến nói: “Không biết Vương gia lúc nào mới có thể tỉnh lại đây”

 

Màn đêm bao trùm xung quanh, Triệu Khương Lan khép cửa sổ lại, lấy chiếc khăn ướt từ tay Tịnh Sở, nhẹ nhàng lau gương mặt và thân thể của Mộ Dung Bắc Uyên.

 

Lau sạch rồi thì giúp hắn thay quần áo, xong lại không nỡ cứ thế mà trả người về lại.

 

Tịnh Sở thấy thế, thuận tiện lui ra ngoài để hai người bọn ở lại một mình.

 

Ngón tay của Triệu Khương Lan di động trên gương mặt của hắn, sau cùng lại nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại và có phần khô khốc của hắn.

 

Nàng dùng ngón tay có dính chút nước, giúp hắn bôi một chút lên bờ môi.

 

“Mộ Dung Bắc Uyên, Uyên Nhi của ta, mấy ngày nửa thôi là ta không thể ở cùng chàng rồi. Chàng tỉnh lại là ta phải đi. Hôm nay Tịnh Sở giúp †a thu dọn xong đồ đạc, ta mới phát hiện, một người muốn rời đi thật sự không dễ dàng mà. Hai cái rương kia khó khăn lắm mới mang hết được.

 

tất cả đồ dùng, cả cái vương phủ này, rất nhanh sẽ không còn dấu vết của ta nữa rồi”

 

“Phụ hoàng đã hồi âm cho Vinh Dương, nói rằng người đồng ý lời cầu hôn của Lý Mặc rồi. Đợi đến khi thư được gửi sang bên đó, sứ thần của Vinh Dương sẽ phải xuất phát đến đây. Thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta trong cứ thế ở bên nhau được một năm rồi. Chỉ là chỉ khi ở cùng với người mình yêu mới cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, còn sống chung với người mà mình không hề yêu, chắc chăn sẽ rất khó khăn”

 

Nàng ghé người nằm sát bên quan tài băng, vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay của hẳn: “Chiếc nhẫn này, chàng phải giữ cho cẩn thận, đây là di vật của cha mẹ ta, rất quan trọng đó. Nếu chắc chắn ta không thể ở bên cạnh chàng đến già, thì ít nhất hãy để nó được thay ta làm bạn với chàng. Sau khi chàng tỉnh lại, không được phép chê nó quê mùa xấu xí, cũng không được phép vứt nó sang một bên không quan tâm, nghe chưa, nếu không ta sẽ giận đó”