Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1040



Chương 1040

 

“Cái gì?”

 

Triệu Khương Lan ấn chặt giữa trán: “Muội cũng hy vọng là muội nhưng tinh thần của bà quá kém, khiến lòng người lo lắng.

 

Muội vừa mới xem đơn thuốc của thái y, thật sự cũng không có sai sót, nếu như vẫn không thấy khá, chỉ có thể chứng minh, thang thuốc không có tác dụng.”

 

“Đây là việc lớn, huynh phải nhanh chóng nhắc nhở phụ hoàng”

 

“Vẫn nên nói khó hiểu một chút, chuyện lớn như vậy, cũng không ai có thể chấp nhận được. Nếu như sau này rảnh rỗi, chúng ta nói chuyện với người già như bà nhiều hơn, đừng đợi đến một ngày nào đó mất đi, mới hối hận lúc trước làm chưa đủ-”

 

Mộ Dung Bắc Hải buồn bực gật đầu.

 

Trong Thần vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên uống một chút canh bồi bổ, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

 

Mộ Dung Sương và Mộ Dung Nhật được đưa đến bên cạnh hắn, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chưa quên chuyện Lê Vương xảy ra chuyện, dang tay ôm lấy bọn nhỏ.

 

Sương Nhi ngửa đầu lên cọ xát bờ vai của hắn: “Tứ thúc, bệnh của người đã khỏi chưa?”

 

“Phải đấy Sương Nhi, sau này Tứ thúc sẽ không ngã bệnh nữa, có thể chơi cùng các con nhiều hơn. Thời gian tứ thúc ra ngoài, các con có ngoan ngoãn nghe lời hay không?”

 

Hai đứa trẻ con liếc nhìn nhau, cũng không lên tiếng.

 

“Tại sao không nói chuyện? Tứ thúc nghe nói, thẩm thẩm luôn ở trong vương phủ chăm sóc các con, tuổi của nàng không lớn lắm, bản thân lại chưa có con nối dõi, có thể nhiều thứ sẽ không được chu đáo, nhưng cũng không dễ dàng, các con phải ngoan một chút, thông cảm nàng nhiều hơn, biết không?”

 

Sương Nhi bĩu môi, bỗng nhiên hai mắt mở to bắt đầu rơi nước mắt.

 

Nhật Nhi lau mắt của nàng: “Không được khóc!”

 

Động tác của bọn chúng khiến cho Mộ Dung Bắc Uyên khó hiểu: “Muội muội làm sao vậy, tại sao lại khóc, tại sao con lại không cho nó khóc?”

 

“Không có gì! Sương Nhi đang nhớ mẫu phi thôi.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên hiểu ra ồ một tiếng, hắn luôn nói thẩm thẩm, nhưng thực ra trong lòng đứa trẻ nhớ nhất chính là thân mẫu.

 

Cũng không có gì kỳ lạ.

 

Nhật Nhi sợ Sương Nhi nói lung tung, túm lấy nó rời đi: “Tứ thúc, người còn phải tiến cung gặp Hoàng gia gia, con đưa muội muội đi trước đây.”

 

Sương Nhi bị hắn kéo đi bắt đầu khóc lớn: “Muội không muốn người thẩm thẩm này, muội không muốn”

 

Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm nhìn bóng dáng bọn nhỏ chạy chậm rời đi, rồi gọi Chu Khiết đến: “Quan hệ giữa tiểu điện hạ với Vương phi không tốt sao? Thật là kỳ lạ, bổn vương thoáng nhớ, bọn họ ở trong phủ rất vui vẻ mà”

 

Chu Khiết chỉ có thể kiên trì nói: “Thuộc hạ không rõ lắm”

 

“Bây giờ nha hoàn đang chăm sóc tiểu điện hạ là ai?”

 

“Là Tịnh Sở cô nương và Mai Hương cô nương”

 

“Bọn họ là người bên cạnh Vương phi sao?”

 

“Phải.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên khó hiểu: “Tại sao một mình bọn họ ở Tịch Chiếu Các, không ở Tê Quang Các cùng Vương phi, hai cái sân cách nhau khá xa, tiểu điện hạ không thể thường xuyên ở chung với Vương phi, tình cảm chắc chắn sẽ lạnh nhạt, sau này vẫn nên thường xuyên dẫn bọn họ Iui tới nhiều hơn, hoặc là đưa đến ở một chỗ đi”

 

Vẻ mặt Chu Khiết đau khổ: “Là đích thân tiểu điện hạ yêu cầu, hay là tạm thời hoãn việc chuyển sân lại. Song thuộc hạ sẽ nhắc nhở hai vị cô nương dẫn bọn họ đến gặp mặt Vương phi nhiều hơn”

 

“Vậy sao?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên không muốn hỏi nhiều: “Chuẩn bị một chút, bổn vương lập tức tiến cung, phụ hoàng chắc chắn vô cùng lo lắng cho thân thể của bổn vương, sau nhiều ngày xa cách nên đi thăm người một chút rồi”