Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1085



Chương 1085

 

Mới vừa rồi hẳn còn rất tốt, nàng ta vừa nói tới chuyện thị tẩm thì Mộ Dung Bắc Uyên lại lập tức không thoải mái rồi.

 

Sắc mặt Triệu Thanh Nghỉ vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố cười tươi: ‘Vậy chờ cơ thể Vương gia chuyển biến tốt rồi lại nói sau.”

 

Ghen tị trong lòng nàng với Triệu Khương Lan như muốn đốt cháy lý chí.

 

Rốt cuộc vì sao, vì sao hôm nay Triệu Khương Lan không chết đuối luôn đi.

 

Chỉ cần nữ nhân này chết đi, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không còn nghĩ đến nàng ta nữa, sẽ không có sự chú ý đặc biệt với nàng ta nữa!

 

Mộ Dung Bắc Uyên cũng không biết, giờ phút này nữ nhân bên người hắn đang có tâm tư độc ác đến nhường nào.

 

Rất nhanh hắn liền trở lại vương phủ, đi đến suối nước nóng ngâm mình một lúc, thay y phục sạch sẽ, cơ thể đã không còn lạnh như trước nữa Sau khi nằm trên giường, không biết sao mà mãi không thể đi vào giấc ngủ.

 

Nhắm mắt lại, trước mắt hắn liền hiện ra dáng vẻ lúc Triệu Khương Lan rơi vào trong nước.

 

Muội ấy yếu ớt, xinh đẹp như thế, nhưng lại giống như búp bê sứ lúc nào cũng có thể vỡ nát vậy.

 

Khiến người ta sinh ra thương tiếc và đau lòng vô hạn.

 

Còn có lúc hắn cúi người thông khí cho muội ấy, chạm vào môi của muội ấy.

 

Mềm mại như thế, u diễm như thế.

 

Mộ Dung Bắc Uyên khó khăn thở hai hơi, trong lòng tự mắng bản thân mình.

 

“Ngươi suy nghĩ cái gì vậy chứ! Nàng là muội muội của ngươi đấy”

 

Tuy răng là muội muội không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng không nên là người mà hắn nhớ mãi không quên.

 

Hắn phiền não trở mình, tự mình chui vào chăn.

 

Trần trọc đến nửa đêm mới mơ màng đi vào giấc ngủ.

 

Có lẽ là do suy nghĩ nhiều nên mới nằm mơ, hắn mơ thấy công chúa Nhã Lan.

 

Trong mơ, Triệu Khương Lan sờ mặt hắn, cười rất dịu dàng lại thâm tình.

 

“Uyên Nhi” Muội ấy vẫn gọi hắn như thế.

 

Sau khi rạng đông vừa tỏ, Mộ Dung Bắc Uyên mờ mịt ngồi dậy, nhịn không được vỗ đầu mình.

 

“Điên rồi” Hắn thốt ra.

 

Chờ sau khi đứng dậy, Mộ Dung Bắc Uyên nhớ tới một chuyện khác.

 

Ngày hôm qua hắn đi tìm công chúa Nhã Lan, là vì muốn tặng muội ấy một cây trâm hoa mai.

 

Nhưng mà vì tình huống lúc ấy cấp bách, hắn lập tức nhảy vào trong hồ, hoàn toàn quên mất cây trâm.

 

Lúc này mới phản ứng lại, không biết cây trâm đã rơi ở đâu rồi.

 

Rõ ràng là lúc xuống nước cứu người đã rơi vào trong nước không thấy rồi.

 

Mộ Dung Bắc Uyên rối rắm chớp mắt một cái, vẫn quyết định đi một chuyến đến “Lan Tâm”, mua một cây trâm giống như vậy cho công chúa Nhược Lan.

 

Trong “Lan Tâm”, Hồng Mai đang cùng Dịch Chân kiểm tra chất lượng của chỗ ngọc bích vừa được đưa tới.

 

Tiểu Dương ở bên cạnh nói: “Hồng Mai cô nương, công chúa đã dặn dò rồi, chờ sau khi chúng ta cùng công chúa rời khỏi đây, cửa hàng này.

 

sẽ giao cho cô cùng Dịch đại ca quản lý. Ý của công chúa là đem cửa hàng tặng cho các cô, cửa hàng của chúng ta phát triển tốt như vậy, ngày sau các cô cũng không phải vì kế sinh nhai mà sầu não nữa”

 

“Không được, công chúa có lòng tốt, ta không thể nhận được. Ta sẽ cùng công chúa nói rõ, cửa hàng này ta và Dịch đại ca nhất định giúp công chúa thu xếp, ta không tin công chúa không trở lại, tóm lại, ta phải ở kinh thành chờ công chúa!”

 

Tiểu Dương lắc đầu: “Chuyện này rất khó. Công chúa làm hoàng hậu, cô cảm thấy hoàng hậu của một nước sẽ dễ chạy thoát ư?”

 

Hồng Mai đang muốn nói tiếp, thì bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

 

Tiểu Dương ý bảo nàng ấy đừng nhắc tới Triệu Khương Lan, mấy người nhìn ra bên ngoài, phát hiện là Mộ Dung Bắc Uyên đến đây.

 

Chuyện này dọa bọn họ sợ hãi.

 

Thần Vương điện hạ gần đây làm sao thế không biết, hai ba ngày nay cứ chạy tới “Lan Tâm” liệu có phải là vì trong trí nhớ của hắn, nơi này là nơi vô cùng quan trọng không nhỉ?

 

Hồng Mai vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên sau khi hắn mất trí nhớ.