Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1093



Chương 1093

 

Trên dưới trong phủ đều công việc lu bù, đã bày xong tiệc rượu từ sớm.

 

Sau khi Triệu Khương Lan bước vào cửa, một đám hạ nhân đã được Chu Khiết tận tâm chỉ bảo, lần lượt sửa lại xưng hô.

 

“Tham kiến Sơn Vương điện hạ. Tham kiến công chúa Nhã Lan”

 

Nàng khẽ cười: “Miễn lễ.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên đã ngồi trong phòng khách một lúc lâu, nghe thấy bọn họ đến lập tức ra ngoài nghênh đón.

 

€ó lẽ hôm nay là sinh thần của mình nên hắn cố ý mặt một bộ cẩm bào màu đỏ, buộc tóc bằng ngọc quan, nhìn vô cùng phấn chấn.

 

Dáng vẻ này nếu như đi trên đường xá, không biết sẽ làm mê loạn bao nhiêu đôi mắt đâu.

 

“Mọi người đã đến rồi, mau vào ngồi đi”

 

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên lướt qua một loạt đồ trang sức trên người Triệu Khương Lan, trong lúc vô tình nhìn thấy cây trâm đuôi phượng lúc trước mình cố ý mua cho nàng, khoé môi khẽ nhếch lên.

 

“Chiếc trâm này rất hợp với muội” Hẳn khẽ nói.

 

Triệu Khương Lan đưa tay sờ sờ tóc, mím môi cười một tiếng: “Đây là huynh đang khen ánh nhìn của huynh độc đáo, chọn được một cây trâm đẹp. Hay là khen chính ta đẹp.”

 

“Đương nhiên là bản thân muội đẹp rồi. Đổi lại là người khác, hơn nửa khả năng là không thể hiện ra được phong thái thế này”

 

“Mấy ngày không gặp, sao Thần Vương điện hạ đã càng biết cách dỗ người khác vui vẻ Mộ Dung Bắc Uyên rất khó để hình dung tâm trạng của mình.

 

Rõ ràng hắn muốn tránh hiềm nghi, muốn kiềm chế giữ lễ.

 

Nhưng khi thật sự gặp được Triệu Khương Lan thì chẳng thể khống chế nổi cái gì nữa.

 

Sự chú ý của hắn luôn vô thức rơi lên người này, vốn dĩ không có cách nào để duy trì lý trí.

 

Nhưng mà hôm nay là sinh thần của hắn, làm càn một trận cũng không sao.

 

Mộ Dung Bắc Hải đưa lễ vật đã chuẩn bản kiếm phổ ta đã sai người lên Kiếm tông Phù Vân phái tìm. Nghe nói kiếm phát này tính nóng, sẽ không vì hao phí tinh lực mà tổn thương cơ thể. Đệ vừa mới khỏi bệnh nặng, chính là thời điểm tiến bộ võ công tốt nhất. Luyện tập nhiều hơn với kiếm pháp này nhất định có thể làm thân thể tráng kiện. Nói không chừng còn có thể có cơ hội đạt thành”

 

Phái Phù Vân là một danh môn phái khá nổi trong chốn võ lâm, nhất là bộ kiếm pháp xuất thần nhập quỷ người người đều biết.

 

Vậy nên món lễ vật này, là một thứ vô cùng quý giá khó có được.

 

Quả nhiên Mộ Dung Bắc Uyên rất thích, cầm lên trên tay liên tục lật vài tờ: “Đa tạ Tam ca. Món đồ thế này chắc hẳn huynh đã tốn không ít công sức mới lấy được. Thật sự là quá có tâm”

 

Triệu Khương Lan cũng nói: “Lễ vật của Tam ca quý giá như vậy, ngược lại làm nổi lên giá trị thấp của món quà ta tặng cho Thần Vương”

 

Nàng vừa nói mấy từ giá trị thấp xong, trong tay áo đã ngọ nguậy chui ra một thứ nho nhỏ.

 

Mộ Dung Bắc Hải không khỏi cười thành tiếng: “Muội xem đi, muội nói nó như vậy, nó lại giở tính giở nết ra”

 

Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được nhìn về phía món đồ Triệu Khương Lan cất trong tay áo, chỉ bắt gặp một con vật lông tóc mượt mà trườn lên cánh tay của nàng.

 

Hắc giật nảy mình: “Cái này, đây là cái gì vậy?”

 

Triệu Khương Lan đem hồ ly nhỏ béo ú dúi vào trong tay Mộ Dung Bắc Uyên: “Ôm cho tốt, ta đây đã bỏ ra hai lượng bạc mua về… con hồ ly nhỏ.”

 

“Hồ ly?”

 

Hắn nhìn kỹ một chút, bên trong đôi mắt đen như ngọc thạch được chiếu sáng rực rỡ.

 

“Thật sự là hồ ly. Thật đáng yêu, nhỏ một cục như vậy”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn vật nhỏ trong ngực, ý cười xông thẳng đến đáy mắt.

 

Còn hồ ly nhỏ béo ú thì ríu rít kêu lên, dùng móng vuốt ôm lấy cổ áo hắn, không ngừng cọ cọ vào lồng ngực hắn.

 

Triệu Khương Lan vô cùng bất mãn với hành vi đùa giỡn lưu manh của cái đồ háo sắc này, vươn tay ra nhấc nó lên.

 

“Ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, không cho phép giơ tay giơ chân”

 

Hồ ly nhỏ nằm ở trong tay nàng vẫn lắc lư, đương nhiên là vui vẻ đến cực điểm.

 

Triệu Khương Lan bất đắc dĩ nói: “Thần Vương, về sau huynh phải cần thận một chút. Con hồ ly này là cái đồ háo sắc, nó cảm thấy huynh rất đẹp nên là muốn làm nũng với huynh đấy”

 

Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên bật cười: “Nói cứ như là thật ấy, chẳng lẽ muội nghe hiểu những gì nó nói sao?”