Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1240



Chương 1240

 

Thế nhưng không thể ngờ tới, nàng vừa mới làm có một nửa thì bỗng nhiên quận chúa Di Thanh ho lên dữ dội.

 

Triệu Khương Lan nhận ra được điều bất thường, lập tức buông mũi bà ta ra, đặt chén sang một bên.

 

Nàng lại thấy toàn thân quận chúa Di Thanh run rẩy, cuối cùng bất thình lình hộc ra một ngụm máu đen.

 

Triệu Khương Lan mở to hai mắt ra nhìn, tranh thủ thời gian xem trạng thái mạch đập của bà ta.

 

Ai ngờ, mạch của quận chúa đập loạn hết cả lên, hơi thở trống rỗng, cả người đều có triệu chứng như sắp chết.

 

Không ổn!

 

Nàng nghĩ trong đầu, chẳng lẽ là do thuốc này có vấn đề!

 

Nhưng nàng còn chưa kịp nghiên cứu cặn kẽ, nha hoàn ở bên cạnh đã hoảng sợ hô lên một tiếng thật to.

 

“Quận chúa, quận chúa người không sao chứ!”

 

Tiếng hét này khiến cho Triệu An Linh và Triệu An Hinh đều vội vàng chạy vào trong.

 

Triệu Khương Lan hơi mơ màng đứng ở một bên, nàng xem một màn này, cứ cảm thấy có một cái gì đó xẹt qua trong đầu, chỉ là nàng không nằm bắt được Triệu An Hinh nhìn chằm chằm vào Triệu Khương Lan một cách đầy gắt gao: “Đại tỷ, chuyện này là như thế nào? Tại sao mẫu thân lại đột nhiên trở nên như vậy? Tỷ mau chữa trị cho người đii Triệu Khương Lan nhìn hai tay của mình: “Ta không biết, ta không biết tại sao lại trở nên như vậy”

 

Lại thấy quận chúa Di Thanh trợn tròn cả hai mắt, tròng mắt toàn là màu máu.

 

Nàng ấy vươn tay ra, run rẩy chỉ vào Triệu Khương Lan.

 

Nhìn thế nào cũng thấy sự lên án trong im lặng.

 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Khương Lan, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ không dám tin.

 

Triệu Khương Lan nhíu mày thật sâu: “Các người nhìn ta làm cái gì?

 

Ta không có hại bà ta, làm sao ta có thể hại bà ta được?”

 

Triệu An Hinh đầy hoảng sợ hỏi nàng: “Vấn đề là ở thuốc sao?

 

Chẳng lẽ thuốc này có điều gì bất thường?”

 

Thoáng một cái Triệu An Linh đã bổ nhào đến trước giường, nàng ấy nằm lấy tay quận chúa Di Thanh.

 

“Mẫu thân, người không sao chứ mẫu thân? Người đừng dọa con!”

 

Hô hấp của quận chúa Di Thanh lại ngày càng đồn dập, bờ môi cũng bắt đầu xuất hiện màu bầm tím khác thường, rõ ràng đây là dấu hiệu của việc bị trúng độc!

 

Đến ngay cả một người không biết gì về y thuật như Triệu An Linh cũng có thể cảm thấy được tình hình của bà ta nguy cấp đến nhường nào.

 

Nàng ấy quay đầu lại nhìn về phía Triệu Khương Lan, la to: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Ngươi mau nói gì đi chứ?”

 

Triệu Khương Lan bước lên phía trước, chuẩn bị xem xét cái cổ của quận chúa Di Thanh.

 

Nhưng không ngờ, đối phương lại gắt gao nằm lấy ngón tay của nàng.

 

Trong lúc nàng không hề có sự phòng bị, quận chúa lại phun ra một ngụm máu nữa.

 

Hơn phân nửa vết máu đã dính lên mặt của Triệu Khương Lan.

 

Một giây sau, cả người ba ta nghiêng một chút, cánh tay và đầu đều không có lực mà rủ xuống dưới.

 

Dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút hết đi trong nháy mắt.

 

Triệu An Linh bỗng chốc bịt miệng lại, nàng ấy duõi những ngón tay đang run rẩy ra, muốn tìm kiếm một chút hơi thở của quận chúa.

 

Nhưng đợi đến khi ngón tay của nàng ấy chạm vào mũi của quận chúa thì lại phát hiện, đến một chút hơi thở quận chúa cũng không có.

 

Triệu An Linh lập tức khóc òa lên, giống như đang phát điên, liều mạng lung lay bả vai của quận chúa.

 

“Mẫu thân, mẫu thân, người đừng dọa con nữa, con sợ lắm. Người tỉnh lại đi mà, người chỉ đang ngủ thôi đúng không? Người mau tỉnh lại đi!”

 

Triệu An Hinh cũng nhoài người về phía giường, mặt đầy nước mắt, khóc to lên.

 

“Mẫu thân, người đừng có xảy ra chuyện gì mà mẫu thân, người gặp chuyện thì chúng con phải làm sao đây!”

 

Triệu Khương Lan kinh ngạc nhìn cảnh này, trong chốc lát cũng quên lau sạch đi vết máu trên mặt.

 

Hô hấp của nàng cứng lại, ngoảnh đầu muốn đi xem có phải thuốc trong cái chén kia có vấn đề hay không.

 

Nhưng Triệu An Linh bất ngờ quay người lại, đứng lên rồi hung hăng đẩy nàng một cái.