Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1270



Chương 1270

Người này không ai khác chính là Nghiêm Chính, bởi vì đã nhận được sự nhờ cậy của Mộ Dung Bắc Uyên mà gần đây hẳn vẫn luôn đặc biệt chú ý đến nhà họ Triệu.

Hôm qua, lúc tin tức đại công tử nhà họ Triệu sắp đi xa nhà truyền ra, Nghiêm Chính đã cảm thấy có chút kỳ quái.

Tại sao vị công tử này cứ khăng khăng rời đi trong thời điểm mấu chốt này.

Dù sao vẫn chưa tới ngày làm tuần cho quận chúa Di thanh.

Thân là con trai trưởng, làm gì có đạo lý nào mà lại đi xa ngay trong tuần chịu tang của mẫu thân.

Cho nên, biết được hôm nay Triệu An Hinh phải đi, hắn liền để mắt đến nhiều hơn.

Thậm chí đích thân đến đây giám sát, sau đó lại phát hiện Triệu An Hinh vừa đi có một bước, nhà họ Triệu đã lập tức phái người đuổi theo.

Hơn nữa bọn họ còn bị cản trở ở trên đường, Nghiêm Chính càng cảm thấy được sự kỳ lạ của chuyện này, chắc chắn là có nội tình gì đó không muốn cho người khác biết.

Do vậy, Nghiêm Chính đã không nhịn được mà ra tay giúp đỡ.

Bất luận như thế nào cũng phải cản Triệu An Hinh lại trước đã, phòng ngừa chuyện này có liên quan đến cái chết của quận chúa Di Thanh.

Thấy tất cả mọi người đều đuổi theo mình, Triệu An Hinh sợ tới mức không dám ra ngoài.

Nghiêm Chính liếc nhìn vào bên trong, mở miệng hỏi Triệu Đường: “Không biết đại công tử Triệu đã xảy ra chuyện gì mà lại để cho nhà họ.

Triệu phải điều động nhân lực đuổi theo hẳn như vậy. Nếu Triệu đại nhân có chỗ nào khó khăn, hạ quan có thể tận dụng hết sự lực lượng non yếu của mình đến giúp đại nhân giải quyết lo âu.”

Mặc dù đã nghe Triệu An Linh nói Triệu An Hinh mới chính là hung thủ hại chết quận chúa Di Thanh.

Nhưng dù sao hẳn vẫn chưa nắm rõ được toàn bộ chân tướng, bây giờ không được để cho người bên ngoài nhà họ Triệu biết.

Nhất là Triệu An Hinh nói thế nào thì cũng là con trai trưởng của ông ta, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là ruột thịt, ông ta còn chưa suy xét kỹ nên xử lý hắn như thế nào.

Trước mắt sở dĩ Triệu Đường bắt hẳn về, chẳng qua cũng chỉ là muốn sau này có một biện pháp ứng phó ổn thỏa.

Chứ không phải để cho hẳn dễ dàng chạy thoát, còn đặt Triệu Khương Lan vào chỗ nguy hiểm.

Cho nên khi nghe được Nghiêm Chính nói vậy, Triệu Đường khoát tay áo.

“Chẳng qua chỉ là việc nhà của nhà họ Triệu ta, sao có thể làm phiền Nghiêm đại nhân ra tay. Cái thắng bất hiếu này vì làm chuyện sai mà không dám đối mặt với lão phu, làm cho lão phu không vui thì muốn một mình chuồn mất, vì vậy nên lão phu mới muốn bắt hẳn về nhà giáo huấn cho một trận, cũng không phải chuyện hệ trọng gì!”

Nghiêm Chính lập tức chắp tay: “Nếu đã như thế, hạ quan cũng không quấy rầy Triệu đại nhân quản lý chuyện nhà nữa, cáo từ”

Sau khi hai bên từ biệt, Nghiêm Chính dường như có hơi đăm chiêu.

Hắn không nhịn được mà quay đầu phan phó người bên cạnh: “Nhanh chóng báo chuyện hôm nay cho Thần vương điện hạ biết, đặc biệt là phải nói cho ngài ấy biết Triệu An Hinh muốn chạy trốn nhưng lại riệu Đường bắt về lại kịp thời. Ta cảm thấy không quá thích hợp, vẫn hy vọng điện hạ có thể tự mình điều tra rõ ràng.”

Thuộc hạ của hẳn lập tức đi đến Thần vương phủ một chuyến, báo cho Mộ Dung Bắc Uyên biết toàn bộ mọi chuyện.

Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên nghe xong thì cũng không để chậm trễ thêm nữa mà lập tức thúc ngựa đến nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu lúc này đúng là mây đen dày đặc.

Triệu An Hinh bị lôi đến cửa chính, vừa bước vào trong phòng đã bị dọa tới mức xụi lơ trên mặt đất.

Triệu Đường trừng mắt nhìn hẳn: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, vì sao.

An Linh lại nói ngươi mới là hung thủ giết hại mẫu thân của mình!”

Triệu An Hinh nào dám mở miệng, Triệu An Linh ở bên cạnh lập tức.

nói: “Ban đầu Triệu Khương Lan có đưa cho mẫu thân một vị thị gọi là Long Đình Tán, bản thân loại thuốc kia không có độc, nhưng lại bị cái tên nghiệp chướng Triệu An Hinh này lén lút tráo thành Vi Hàn Tán, vốn là loại thuốc có kịch độc. Sau khi mãu thân dùng xong thì lập tức ho ra máu, không lâu sau thì hơi thở bị nghẹn lại. Tất cả là do một tay ngươi bày ra, ngươi cũng vu oan giá họa tội danh này cho Triệu Khương Lan.”

“Thì ra là vậy, ta nói Triệu Khương Lan làm sao có thể mưu hại mẫu thân con. Con bé khôn khéo đến như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn đến thế được, lại không ngờ là do cái tên nghiệp chướng này âm thầm hãm hại!”

Triệu Đường hung hăng đạp Triệu An Hinh một cái khiến hẳn ngã nhào trên mặt đất.

Ai ngờ Triệu An Hinh trở tay ôm lấy chân của ông ta: “Cha, cầu xin người, con là con trai của người mà, nếu người không thả con đi, vậy thì con sắp lâm vào đại họa rồi! Người cho con đi phương nam đi, con bảo đảm sẽ không quay về kinh thành nữa, con sẽ chuộc tội cho những sai lầm của bản thân, nhưng người đừng cho người bắt con, con không muốn ở trong ngục, con không muốn chết, cha!”