Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1320



Chương 1320

Nàng ấy chu môi nũng nịu: “Công tử, người ta muốn ăn cái gì đó.

Tối qua huynh chơi đùa ác quá, bây giờ vừa mệt lại vừa đói, chúng ta đi ăn sáng đi được không?”

Mộ Dung Bắc Hải bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới gật gật đầu với vẻ mặt phức tạp, tiện tay xoa xoa đầu nàng ấy.

“Là bản vương không chu đáo, để nàng đói rồi, Đi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon”

Nói xong, hắn cũng không nhìn Viên Phi Yến, ra hiệu cho Hứa Mạn Nhi đi cùng mình.

Viên Phi Yến nhìn theo bóng lưng đã đi xa của bọn họ, tức giận nghiến răng.

Thật là, nữ nhân này có biết xấu hổ không thết Chuyện riêng tư như vậy, lại nói ra ngay trước mặt nàng ấy, thật không biết xấu hổ!

Bởi vì Hứa Mạn Nhi kêu đói, nên lúc ăn sáng, Mộ Dung Bắc Hải cố ý đẩy mấy đĩa đồ ăn đẹp mắt, tinh xảo đến trước mặt nàng ấy.

“Ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể”

Hứa Mạn Nhi ngẩng đầu cười cười với hẳn, Viên Hùng nhếch môi cười xấu xa.

“Sắc mặt điện hạ hôm nay thật không tệ, chắc là tối qua ngủ rất ngon”

Hứa Mạn Nhi cúi đầu, vành tai hồng hồng.

Phu nhân của Viên Hùng không nhịn được mà võ hẳn ta một cái: “Trước mặt nhiều người như vậy mà chàng còn dám trêu chọc điện hạ!

Không thấy Hứa cô nương rất xấu hổ sao?”

Mộ Dung Bắc Hải lo Hứa Mạn Nhi sẽ ngượng ngùng nên vội vàng đổi chủ đề.

“Được rồi, lát nữa ta sẽ đi ra ngoài một chút. Mạn Nhi hiếm khi đến thành Phụng Dương, ta muốn đưa nàng ấy ra ngoài mua sắm dạo chơi”

Viên Phi Yến vội vàng nói: “Hải ca ca, hay là muội đi cùng hai người nhé. Lâu rồi ca không tới thành Phụng Dương, những nơi thú vị ở đây chắc ca không rành lắm, để muội đi cùng thì tốt hơn”

“Không cần”

Mộ Dung Bắc Hải nhàn nhạt từ chối nàng ấy: “Ta chỉ muốn ra ngoài cùng một mình Mạn Nhi, nếu có người ngoài đi cùng, ta sợ nàng ấy sẽ xấu hổ, bọn ta cũng không tiện trò chuyện”

Viên Phi Yến không vui mà hừ một g: “Từ lúc nào muội đã thành người ngoài rồi! Dù sao thì muội cũng là biểu muội của ca. Nếu muốn nói tới người ngoài, ta thấy một vài người mới là người ngoài”

“Phi yến, muội đừng có xuyên tạc lời nói của ta. Dẫu sao, Hứa Mạn Nhi cũng là thiếp thất trong phủ của ta, bọn ta vẫn gần gũi hơn”

Viên Phi Yến hiển nhiên là bị chọc tức, viên mắt đỏ hoe.

Thế nhưng Mộ Dung Bắc Hải cũng không có ý định thương xót nàng ấy.

Hứa Mạn Nhi không khỏi nghĩ thầm trong lòng, thật ra khi hẳn đối mặt với người hẳn không thích, Mộ Dung Bắc Hải chưa bao giờ nhân nhượng, cho dù đối phương có là biểu muội hẳn.

Vậy nếu như sau này, một ngày nào đó nàng ấy không cẩn thận để lộ ra ý định thực sự của mình, Mộ Dung Bắc Hải có xa lánh nàng ấy không?

Thậm chí, sẽ đối xử với nàng còn lạnh nhạt hơn cả Viên Phi Yến…

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Hứa Mạn Nhi lại cảm thấy sợ hãi.

Mộ Dung Bắc Hải thấy Hứa Mạn Nhi dường như có tâm sự, nhẹ giọng hỏi: “Ăn xong chưa, có muốn uống thêm cốc sữa dê không? Sữa dê ở thành Phụng Dương có mùi vị rất ngon”

Nàng ấy lại cười một cái: “Được, nếu được công tử đề cửa, vậy thì chắc chẳn là ngon nhất”

Cơm nước xong, Mộ Dung Bắc Hải liền dẫn Hứa Mạn Nhi ra ngoài.

Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Hứa Mạn Nhi căng thẳng mà chà chà ngón tay.

Nàng ấy hơi xấu hổ nói: “Công tử, tối hôm qua, ta cũng không biết sao mình lại chui vào trong chăn của huynh. Có phải là tướng ngủ của ta xấu, luôn ngó ngoáy tay chân, đã quấy rầy huynh nghỉ ngơi không?

Rất xin lỗi..”

Mộ Dung Bắc Hải xoa xoa vành tai, hắn hạ mắt, nói: “Có lẽ là do nàng thấy nóng nên mới thò cánh tay ra ngoài, ta lại sợ nàng lạnh mới định đắp lại chăn cho nàng. Nhưng vì cơ thể ta lạnh, nàng sờ thấy thoải mái, bèn nhích lại gần”