Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 138: “ngươi Phạm Phải Tội Chết Gì”





“Hả, sao lại nói vậy?”
Mặc Tông Nhiên nheo mắt nhìn nàng: “Vợ lão thất, lời này không thể nói bừa! Nếu không, trẫm sẽ trừng phạt con tội vu khống!”
Lời của nàng nói thẳng ra là Doanh Vương phi muốn hại chết Mặc Diệp.

Chứ không phải nói Doanh Vương phi có ý làm loạn.

Vân Quán Ninh đưa lệnh bài đang cầm trong tay cho hoàng thượng: “Hôm qua Doanh Vương phi đã đến Minh Vương Phủ một chuyến.


“Sáng hôm nay con đã phát hiện ra thứ này trong đại sảnh, con đã hỏi vương gia nhà con, vương gia nói không biết, hôm qua Doanh Vương phi đến không có lấy thứ này ra.


“Thì ra là lệnh bài của Ngũ quân doanh, vương gia nói dù thế nào cũng không thể xuất hiện trong tay Doanh Vương phi được.


Lệnh bài của Ngũ quân doanh do Ngô phó tướng bảo quản, trong lòng Mặc Tông Nhiên hiểu rõ.

“Không biết làm sao lệnh bài này đến được tay Doanh Vương phi, vương gia nói tạm thời đừng làm ầm lên, trả lại thứ này cho nàng ta là được.


Vân Quán Ninh sụt sịt, khóc một cách ấm ức: “Nhưng con dâu đã nghĩ lại.


“Thứ này liên quan đến chuyện trọng đại, càng liên quan đến tình nghĩa giữa Doanh Vương và vương gia nhà con! Vì vậy con mới đem lệnh bài đến để phụ hoàng định đoạt chuyện này!”

Mặc Tông Nhiên sa sầm mặt mũi.

Ông cầm lệnh bài quan sát thật kĩ, gật đầu: “Ừ, đúng là lệnh bài của Ngũ quân doanh.


Nhưng đồ vật này làm sao lại ở trong tay Tần Tự Tuyết?
Vì sao Tần Tự Tuyết lại muốn đem lệnh bài này đến Minh Vương Phủ?
Rốt cuộc là vô tình làm rơi hay cố tình làm rơi ở Minh Vương Phủ?
Trước khi Mặc Hồi Phong rời kinh, vẫn còn vì cái lệnh bài này mà cãi nhau với Mặc Diệp.

Nếu như Tần Tự Tuyết cố ý làm mất ở Minh Vương Phủ… Chuyện này không có đơn giản như vậy.

Việc khẩn cấp trước mắt đó là phải làm rõ làm sao cái lệnh bài này lại nằm trong tay Tần Tự Tuyết.


Lúc Mặc Tông Nhiên đang muốn hạ lệnh cho người mời Tần Tự Tuyết và Ngô phó tướng vào cung, Tô Bỉnh Thiện bèn đi vào báo lại.

Nói là Ngô phó tướng có việc gấp cầu kiến.

“Ngô phó tướng?”
Ánh mắt Mặc Tông Nhiên khẽ loé lên.

Ông và Vân Quán Ninh nhìn nhau, chậm rãi cất lệnh bài trong tay: “Vợ lão thất, con đi tránh một lát, trẫm hỏi chuyện Ngô phó tướng.



“Vâng, phụ hoàng.


Vân Quán Ninh nghe theo đứng dậy, trốn trong nội điện của Ngự Thư Phòng.

Tô Bỉnh Thiện đưa Ngô phó tướng đi vào.

Vừa vào cửa, sắc mặt Ngô phó tướng đã tái nhợt, quỳ xuống trước mặt Mặc Tông Nhiên: “Hoàng thượng, vi thần, vi thần đã phạm tội chết, xin hoàng thượng trách phạt.


Sắc mặt hắn ta tái nhợt, dập đầu mạnh xuống đất.

“Ngươi phạm phải tội chết gì?”
Mặc Tông Nhiên không biến sắc.

Cách một tấm bình phong Vân Quán Ninh chỉ thấy cả người Ngô phó tướng đang run rẩy.

Hắn ta giống như vừa mới tỉnh rượu, hai mắt có chút đỏ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi rượu lởn vởn chưa tan.

Ngô phó tướng không dám ngẩng đầu, chỉ ồm ồm trả lời: “Trước khi Doanh Vương rời kinh, vốn dĩ đã giao phó lệnh bài của Ngũ quân doanh cho vi thần.

Nhưng, nhưng lệnh bài…”
“Hôm qua vi thần đã làm mất lệnh bài.


Chuyện này quả thực không phải chuyện nhỏ.

Ngô phó tướng vừa nói xong, Mặc Tông Nhiên đập mạnh xuống bàn: “Ngươi nói cái gì?”
“Ngũ quân doanh chính là chuyện quan trọng nhất của triều đình, giờ ngươi lại nói ngươi đã làm mất lệnh bài của Ngũ quân doanh rồi?”
“Người đâu! Kéo hắn ra ngoài chém đầu!”
Mặc Tông Nhiên tức giận, Ngô phó tướng càng run rẩy kịch liệt: “Hoàng thượng, vi thần đáng chết, vi thần đáng chết!”
“Nói! Ngươi làm mất lệnh bài thế nào!”.