Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1530



Chương 1530

Chu Khiết miễn cưỡng cười ra một cái, đang muốn đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên.

Thì Mộ Dung Bắc Uyên đã tự mình đi ra rồi, vẻ mặt của hắn chán nản nhìn lướt Tần Khâm và ngự lâm quân đẳng sau lưng hắn ta một lượt.

“Tần đại nhân, đây là có ý gì?”

Gương mặt Tần Khâm xoẹt qua một tia khó xử: “Điện hạ, xin đừng hiểu nhầm. Chỉ là chuyện ngài xúc phạm Hoàng thượng lúc trước, khiến cho bệ hạ không vui, cho nên ngài ấy hy vọng đoạn thời gian này, ngài không ra khỏi cửa, ở trong phủ đóng cửa suy ngẫm.”

“Đóng cửa suy ngẫm? Chuyện đó cũng đã qua được mấy tháng rồi, trước đó phụ hoàng không có hành động gì, lại đột nhiên nhắc đến vào lúc này, đề bổn vương suy ngẫm? Tần đại nhân không cảm thấy cách nói của mình có chút quá gượng ép đi, trừ khi người cho bổn vương một lý do có thể tin được. Nếu không vô duyên vô cớ bao vây Thần Vương phủ, thì người ngoài sẽ nhìn bổn vương như thế nào đây?”

Tần Khâm nhấp nhấp môi, vài giây sau vẫn lắc đầu: “Đây là ý của Hoàng thượng, hạ quan là chẳng qua chỉ là phụng mệnh hành sự. Mong điện hạ, không nên làm trái với thánh ý, để miễn tránh khỏi sinh ra khoảng cách với bệ ha.”

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Nếu mà Tần đại nhân không nói ra được nguyên do, vậy thì ta tiến cung gặp phụ hoàng “Hoàng thượng nói, tạm thời sẽ không gặp điện hạ.

Vẫn mong điện hạ ở trong phủ nghỉ ngơi, đâu cũng không được đi.

Tần Khâm lại nhìn Chu Khiết và Đông Diêu ở sau lưng hắn một cái: “Bao gồm cả những người khác trong phủ, cũng không được tuỳ ý ra vào.”

Chu Khiết trợn tròn mắt: “Tần đại nhân, như vậy thì có chút quá phận rồi. Thuộc hạ chính là quản gia của Vương phủ, bình thường có rất nhiều công việc rườm rà cần xử lý, nếu như không thể ra ngoài thì quả thật là rất bất tiện.”

“Quản gia Chu, thánh ý như vậy, ngươi có nói nhiều với ta thì cũng vô dụng”

Đến lúc này, Mộ Dung Bắc Uyên còn có cái gì không hiểu. Chiêu Vũ để biết rồi, người nhất định đã biết Triệu

Khương Lan ở trong tay Lý Mặc rồi!

Tuy dựa theo lẽ thường mà nói, tin tức của Vinh Dương còn không truyền đến trong Kinh nhanh như thế.

Nhưng hắn ta có cách của hắn ta, Chiêu Vũ để thân là vua một nước, há lại có thể không có đường tin tức của riêng mình.

Sợ là, Thịnh Khang còn có một số mật thám ẩn nấp ở Vinh Dương.

Những người ẩn nấp ở chỗ tối kia, nhận được tin tức thì bẩm báo về Kinh trước tiên.

Cho dù Mộ Dung Bắc Uyên có phản ứng nhanh đến đầu thì vẫn chậm một bước.

Mộ Dung Bắc Uyên cố tỏ ra không biết chuyện gì, vẻ mặt không vui quay người đi vào.

Tần Khâm thì lại không có một chút ý tứ gì là muốn rời đi cả, còn nhanh chóng bắt đầu sắp xếp ngự lâm quân hắn ta mang theo.

Bố trí người ở rất nhiều góc trong Vương phủ, rất rõ ràng là không muốn thả một người nào ra ngoài.

Chu Khiết lo lắng hỏi Mộ Dung Bắc Uyên: “Điện hạ, bây giờ nên làm thế nào? Đến cả thuộc hạ cũng không được phép ra vào, chứ đừng nói gì là ngài, Hoàng thượng thể hiện rõ là đề phòng ngài đi Vinh Dương tìm Vương phi, thậm chí đến cả gặp ngài cũng không chịu, người khác cầu tình tình chỉ sợ là cũng vô tích sự”

Tình hình bây giờ là căn nhà dột gặp mấy ngày mưa liền, nhìn tư thế này của Chiêu Vũ đế, chỉ sợ là đợi đến khi hắn khôi phục lại sự tự do thì Triệu Khương Lan đã gả cho người ta làm thể từ sớm rồi.

Hắn tức đến nỗi đánh một quyền lên tường, sau một hồi lâu thì mới ép bản thân mình bình tĩnh lại được. Không thể loạn, nhất định sẽ có cách “Đợi bên Tiểu Dương tìm được người phù hợp rồi rồi lại tính tiếp. Đến lúc đó, cho dù là phải mở một đường máu thì bổn vương cũng phải kháng chỉ rời khỏi:”