Vân Quán Ninh dần khôi phục lại tâm trạng: “Ngươi bảo hắn cứ đến chính sảnh chờ trước đi, ta sẽ ra ngay đây.”
Nàng vào nhà rửa mặt, phân phó hạ nhân dọn dẹp bàn ăn, dẫn theo Viên Bảo đến chính sảnh.
Tống Tử Ngư quả nhiên đã sớm đứng chờ ở đó.
Hắn ta thấy nàng bước vào thì lập tức buông chén trà trong tay, vội đứng lên: “Quán Ninh.”
Tuy rằng hai người chỉ mới quen biết nhau mới mấy tháng, nhưng vì Vân Quán Ninh vẫn luôn kiên trì nên Tống Tử Ngư cũng không nhất quyết gọi này là “Minh Vương phi” nữa.
Gọi như vậy nghe thật sự quá khách sáo.
“Tử Ngư, ngươi tới sớm như vậy có việc gì sao?”
Vân Quán Ninh bước đến gần, trêu chọc hắn ta: “Ngươi không cần phải tảo triều sao? Công việc ở Khâm Thiên Giám của người nhàn nhã như vậy sao?”
“Có đi hay không cũng vậy thôi, ta không được người khác yêu thích lắm”
Tống Tử Ngư nhàn nhạt nói.
Huống chi nếu thật sự có việc quan trọng thì Mặc Tông Nhiên sẽ tự cử người mời hắn ta đến thương nghị.
Mặc Tông Nhiên biết hắn là “thế ngoại cao nhân”, không thích tiếp xúc với đám “phàm phu tục tử” như bọn họ nên ông ấy cũng ngầm chấp thuận việc Tống Tử Ngư không cần ngày ngày tiến cung tảo triều.
“Ta không phải là người sao?”
Vân Quán Ninh trợn trắng mắt.
Tống Tử Ngư cười khẽ: “Ngoại trừ người và Minh Vương ra”
“Đúng rồi, Ngụy bá nói người tìm ta có việc gấp, có chuyện gì vậy?”
Vân Quán Ninh tò mò nhìn hắn ta.
Tống Tử Ngư lấy ra từ trong ống tay áo một tấm bùa bình an đưa cho nàng: “Đây là tấm bùa bình an tối qua ta và sự phụ hợp sức làm ra. Người nhất định phải luôn mang theo bên người, nhất định không được vứt bỏ.”
Bùa bình an?
Vân Quán Ninh tò mò tiếp nhận: “Ngươi cho ta làm bùa bình an làm gì vậy?”
“Sao không làm theo một tấm bùa bình an nữa cho nhi tử của ta?”
TE
“Tấm bùa bình an này chỉ một mình người có thể dùng thôi.”
Nhưng mọi việc đang tốt đẹp thì tại sao nàng lại cần đến bùa bình an?
Vân Quán Ninh thấy cực kỳ mờ mịt,khó hiểu: “Tống Tử Ngư, ngươi nói rõ ràng cho ta biết, vì sao ta lại cần đến bùa bình an? Chẳng lẽ ta sẽ gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn?”
Nàng đang đeo vòng ngọc trên cổ tay.
Nếu thật sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm thì không gian nhất định sẽ nhắc nhở nàng.
Nhưng mà không gian không hề có bất kỳ phản ứng nào…
“Hồn phách của người không ổn định.”
Tống Tử Ngư nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy chữ nhưng lại khiến sắc mặt của Vân Quán Ninh lập tức tái nhợt!
“Ngươi nói cái gì?!”
Bởi vì quá mức khiếp sợ nên tay nàng run lên, tấm bùa bình an trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất!
Tống Tử Ngư nhìn kỹ biểu hiện trên gương mặt nàng: “Chắc là Viên Bảo vẫn chưa dùng bữa sáng phải không? Trước mắt để nó dùng bữa sáng trước đã. Viên Bảo đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn sáng quá trễ không tốt cho cơ thể đâu.”
Vân Quận Ninh biết ý hắn ta là muốn để Viên Bảo rời khỏi.
Vì thế, nàng gọi Như yên tiến vào dẫn Viên Bảo đến phòng ăn.
Lúc này, chính sảnh chỉ còn lại hai người bọn.
“Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng làm ta sợ”
Vân Quán Ninh yếu ớt nhìn hắn tat: “Ta bị người doạ sợ rồi đấy.”
Nếu bây giờ là Huyền Sơn tiên sinh đang đứng trước mặt thì nhất định đã cười nhạo nàng rồi.
Nhưng người đứng đây lại là Tống Tử Ngư.
Bộ dáng thường ngày của hắn ta vẫn luôn ôn nhu như ngọc, như khi thế lúc này của hắn ta lại cực kỳ thanh lãnh. Hắn ta giống như vừa bước xuống từ Cửu Trọng Thiên, dùng tư thế của tiên nhân bước vào hồng trần hỗn loạn này.
Khí thế của Tổng Tử Ngư lúc này vô cùng mạnh mẽ!
Vân Quán Ninh thấy hoảng sợ trong lòng!
“Vốn dĩ người không thuộc về thế giới này.”
Tống Tử Ngư đi thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên hắn ta nói đã khiến Vân Quán Ninh kinh hoàng!
Đồng tử của nàng co rụt lại, nhìn hắn ta với anh mắt không thể tin nổi.
“Sư phụ đã từng nói những người vốn dĩ không thuộc về thế giới này thì ba hồn sáu phách đều bị cắn nuốt dần dần, không còn nguyên vẹn. Đây là quy tắc của hai giới âm dương hai giới, không có bất kỳ ngoại lệ nào.”