Ông chưa dứt lời thì đã bị Vân Quán Ninh cản lại: “Phụ hoàng, như vậy không tốt. Nếu công khai như vậy thì sẽ làm người bên ngoài nghi ngờ.”
CD2
“Thật ra con dâu cảm thấy, Mặc Diệp tạm thời không muốn để phụ hoàng biết việc Viên Bảo tồn tại là cũng có lý.”
Nàng vội nói: “Tất cả cũng là vì sự an toàn của Viên Bảo!”.
“Đúng rồi, nên bảo vệ tôn nhi của trẫm”
Mặc Tông Nhiên suy tư gật đầu: “Nhưng con là thân vương phi, trẫm cũng không thể nâng phẩm cấp của con lên nữa.”
Không thể cao hơn hoàng hậu được.
“Thưởng cho thì con cũng không cần, vậy con nói cho trẫm xem con muốn gi?”
“Con dâu còn chưa nghĩ ra.”
Vân Quán Ninh nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Nếu không, sau khi trở lại kinh thành, phụ hoàng cho con dâu một thánh chỉ trong được không?”
Thánh chỉ trống?
Thứ này có ích hơn bất cứ tặng phẩm nào!
Dù sao ai cũng không biết Vân Quán Ninh sẽ viết gì lên thánh chỉ này… Cho dù đến lúc đó nàng viết chặt đầu Mặc Diệp thì cũng không ai có thể ngăn cán!
Bởi vì thánh chỉ này có con dấu ngọc tỷ của Mặc Tông Nhiên, là thay cho lời đồng ý của ông.
Đại diện cho ý chỉ của hoàng đế.
Lệnh của bậc đế vương thì ai dám cãi lại?
Đây chính là quà tặng trời ban!
Mặc Tông Nhiên hơi bối rối: “Con muốn thành chỉ trồng làm gì?”
“Phụ hoàng đừng lo lắng, con dâu sẽ không cầm thánh chỉ này làm chuyện xấu.”
Vân Quán Ninh tỏ ra tủi thân, giải thích: “Người cũng biết đấy, ở kinh thành con đắc tội quá nhiều người, người muốn giết con dâu nhiều không kể hết.”
“Sở dĩ con dâu muốn thánh chỉ này chỉ là vì muốn bảo vệ tính mạng mà thôi.”
Đây là lời nói thật.
Hắc Tông Nhiên suy tư một lát rồi gật đầu: “Nếu vậy thì trẫm đồng ý”
“Cám ơn phụ hoàng!”
Vân Quán Ninh vui mừng dập đầu một cái.
“Đứng lên đi!”
Mặc Tông Nhiên nhìn nàng một cái, trịnh trọng nói: “Con yên tâm, sau này có trẫm che chở con, chắc chắn không kẻ nào dám ức hiếp con!”
Vân Quán Ninh tin lời này của ông.
Dù sao thì trước ngày hôm nay, trước khi Mặc Tông Nhiên hứa điều này…
Thì ông đã che chở đứa con dâu luôn làm hoàng cung gà bay chó sủa là nàng.
Cố thái hậu đứng ở một bên cũng cười mãn nguyện.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Vương ma ma dắt Viên Bảo đã được tắm rửa thay y phục tiến đến.
So với kinh thành, Hành Cung có thể được xem là thánh địa nghỉ hè.
Đến đêm, Hành Cung càng mát.
Khi kinh thành vẫn còn cái nóng của mùa hè thì Hành Cung đã như bước vào thu rồi. Nhất là ban đêm, đến cả Vân Quán Ninh cũng khoác thêm các choàng ngắn bên ngoài.
Viên Bảo không mặc tiểu trường bào.
Nó mặc một chiếc áo kẻ ca rô, khoác bên ngoài là chiếc áo lông trơn màu.
Quần bò và giày kiểu đơn giản.
Tóc vẫn được búi rồi dùng cây trâm ngọc cài vào.
Da của nó trắng nõn, linh khí bức người.
Ở trong Hành Cung đã lâu, đám người có thái hậu đã quen với việc Viên Bảo mặc thay đổi giữa phong cách hiện đại và cổ đại.
Mặc dù Cố thái hậu tò mò Vân Quán Ninh làm y phục đặc biệt cho nó như thế nào, nhưng thấy nó mặc đồ khác với những đứa trẻ khác, bà ấy vô cùng thích.
“Viên Bảo cục cưng, lại đây với Cố tổ mẫu nào!”
Bà ấy vừa mở miệng, Mặc Tông Nhưng chờ không nổi nữa nên đã chen ngang.
Ông đứng dậy, đi đến ôm Viên Bảo vào lòng rồi hôn lên mặt nó một cái thật mạnh.
“Mẫu hậu, người đã ở cạnh Viên Bảo mười mấy ngày rồi, cũng nên nhường cho nhi tử chứ.”
Nhìn Viên Bảo dễ thương nhưng cũng đẹp trai không kém, Mặc Tông Nhiên vô cùng yêu thích.
Ông ôm chặt Viên Bảo không buông tay.
Cố thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu: “Con đã giật người đi thì ai gia còn có thể nói gì nữa?”
Mặc Tông Nhiên ôm Viên Bảo ngồi xuống một cách đắc ý, cẩn thận quan sát nó: “Viên Bảo cục cưng giống lão thất khi bé như đúc! Nhìn cái trán này, rất cao!”