Mặc Tông Nhiên mang theo đồ đạc, bị đuổi ra khỏi hành công!
Chuyện như thế sợ là cũng chỉ có Cố thái hậu dám làm thôi.
Cố thái hậu không hề nể tình chặn ở trước cửa, sai người đóng cửa: “Con xử lý xong những chuyện rối ren trong cung đó trước đi rồi lại đến gặp ai gia!”
“Mẫu hậu!”
Mặc Tông Nhiên nhếch nhác nhào tới: “Để trẫm nhìn Viên Bảo bảo bối thêm một lần nữa đi!”
Vân Quán Ninh bế Viên Bảo, đứng sau lưng Cố thái hậu, nàng nghe thấy lời này bèn đặt Viên
Bảo xuống.
Viên Bảo sải bước chạy đến ôm cổ Mặc Tông Nhiên, hôm thật sâu lên mặt ông mấy cái liên.
“Hoàng tổ phụ, đi đường cẩn thận! Giữ gìn sức khỏe!”
m thanh non nớt này quả thật đã làm tan chảy Mặc Tông Nhiên!
Ông rất muốn ở lại cùng Viên Bảo một khoảng thời gian nữa.
Thế nhưng, Cổ thái hậu nhẫn tâm đuổi ông ấy đi… nghĩ đến Triệu hoàng hậu “đầu sỏ” khiến ông bị Cố thái hậu đuổi đi, Mặc Tông Nhiên tức giận vô cùng.
Sau khi ông ấy hồi cung, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân phá hỏng chuyện tốt của ông!
Mặc Tông Nhiên ôm lấy Viên Bảo, suýt chút đã bật khóc sướt mướt.
“Được, hoàng tổ phụ bận việc xong sẽ đến đón con!”
Ông lưu luyến nói: “Viên Bảo bảo bối nhất định phải ngủ ngoan, ăn giỏi! Nếu không thích đọc sách thì chúng ta không đọc sách nữa!”
Cháu trai bảo bối của Mặc Tông Nhiên ông, cho dù không thích đọc sách, lẽ nào còn có người dám ý kiến gì sao?
Từ nhỏ đến lớn ông chiều chuộng Mặc Diệp như vậy.
Vì vậy Đức Phi vẫn luôn ghi nhớ: Mặc Nhi không thích đọc sách.
Nhưng có lẽ do hắn là thiên tài hay thần đồng gì đó, từ nhỏ Mặc Diệp không cần tốn chút
công sức nào, bây giờ hắn cũng là người tài giỏi nhất trong các huynh đệ.
“Phải chơi thật vui vẻ! Phải nhớ hoàng tổ phụ!”
Mặc Tông Nhiên có rất nhiều lời muốn dặn dò Viên Bảo.
Cố thái hậu tỏ vẻ chán ghét đứng bên cạnh nói: “Mau đi đi! Trời sắp tới rồi còn không đi nữa! Có phải con tưởng trời tối rồi ai gia sẽ không đuổi con đi nữa không?”
Suy nghĩ của ông đã bị vạch trần, thật ngượng ngùng.
Mặc Tông Nhiên cười khà khà nói: “Trẫm đi ngay đây, đi ngay đây!”
Ông đứng dậy, sau đó không vui nhìn Cố thái hậu một cái nói: “Mẫu hậu, cho dù trẫm có đến hành cung, cũng là vì muốn đến thăm Viên Bảo bảo bối chứ không phải thăm người!”
Cố thái hậu: “…”
Cẩu hoàng đế có cháu trai lại quên mẫu thân!
“Đóng cửa!”
Cố thái hậu lùi lại một bước, ra lệnh vô cùng thô bạo.
Cứ như thế, bóng dáng đám người Mặc Tông Nhiên và Tô Binh Thiện bị ngăn ở ngoài cửa… phía sau cửa vang lên tiếng của Vân Quán Ninh: “Phụ hoàng, đi đường cẩn thận!”
“Nhớ giao ước của chúng ta, bảo vệ Viên Bảo!”
Bảo vệ Viên Bảo, không được để bất kì ai biết sự tồn tại của nó.
Nhất là Đức Phi…
Mặc Tông Nhiên đương nhiên biết chuyện quan trọng trong đó.
Nhìn cửa hành cùng khép lại, ông im lặng thở dài một hơi.
Cố gắng nhìn bóng người sau khe cửa, ông quay người bước lên xe ngựa: “Gấp rút lên đường! Lên đường nhanh lên! Ngày mai trẫm phải đến kinh thành!”
Hồi kinh sớm, giải quyết những chuyện này sớm.
Sau đó sẽ có thể tiếp tục đến ở cùng Viên Bảo bảo bối rồi!
Hôm nay ông ấy định đưa hai người Vân Quán Ninh và Viên Bảo cùng hồi kinh.
Trên đường đi cũng có thể bầu bạn cùng Viên Bảo bảo bối.
Thế nhưng cơ thể Cố thái hậu vẫn cần điều dưỡng, Vân Quán Ninh phải ở lại bào chế thuốc cho bà ấy.